Sau chuyện tài vụ đại thần mang theo thuế vụ quan gây ra một vở hài kịch, buổi tiệc tối lại tiếp tục diễn ra. Nhưng gần như tâm tư của mọi người đều không ở trên buổi tiệc.
Ai cũng biết, tài vụ đại thần là em của vương hậu. Từ khi hắn vào thành Yapool, đều ngang ngược càn rỡ đến bây giờ, ngay cả thành chủ cũng không coi ra gì.
Buổi tối hôm nay, hắn mang theo thuế vụ quan đến phủ thành chủ nhất định là có âm mưu nhằm vào thành chủ ------ Song, cuối cùng người bị bắt đi lại chính là tài vụ đại thần.
Chuyện gì đang xảy ra?
Carter vô cũng nghi hoặc nhìn Ouston hỏi: "Thành chủ đại nhân, ngài quen biết với thuế vụ quan Cesar à?"
Ouston nói: "Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt."
Carter nghi ngờ hỏi "Vậy tại sao hắn lại trở mặt với Valter, hắn không sợ đắc tội với gia tộc của vương hậu sao?"
"Vấn đề nằm trên người Calvin." Ouston cũng hơi lộ ra vẻ nghi hoặc một chút. "Nhưng chẳng qua ta cũng chỉ gặp Calvin vài lần mà thôi. . ."
"Là đứa bé kia." Mẹ của Isbella đi tới. "Trước đó, thằng bé đã từng nói chuyện với Calvin, sau đó Cesar lập tức trở mặt với Valter."
Ouston tựa hồ nghĩ đến điều gì, hỏi: "Blair?"
Anna khẽ gật đầu, đáp: "Cesar là phó hội trưởng của hiệp hội Toán Học. Cho dù là Calvin cũng thể làm cho hắn đắc tội với Valter. Trên người của cậu nhóc Blair này có bí mật. . ."
Isabella từ đằng sau chạy đến, nàng nhìn xung quanh một chút rồi hỏi: "Cha, những người kia đi rồi sao?"
"Bọn họ điều tra rõ ràng xong thì đi." Ouston mỉm cười, nhìn Trần Lạc nói: "Blair, vừa rồi chúng ta còn chưa trò chuyện xong, vào đi. . ."
Isabella muốn đi theo vào lại bị mẹ của nàng ngăn cản.
Anna nhìn nàng, hỏi: "SaSa, chuyện của thuế vụ quan có liên quan đến Blair phải không?"
"Hắn nói hắn quen một người bạn, hắn còn nói sẽ giúp cha hỏi một chút. . ." Isabella khẽ gật đầu, hiếu kỳ hỏi: "Mẹ, thuế vụ quan do bạn của Blair mới đi hả?"
"Xem như thế đi." Anna mỉm cười, nói: "Lần này Blair giúp cha con rất nhiều. . ."
Cùng lúc đó, Ouston vừa bước vào phòng liền quay sang nhìn Trần lạc, nói: "Chuyện đêm nay cám ơn cậu."
Trần Lạc biết không lừa được Ouston nên cũng không giấu diếm, hắn mỉm cười, không thèm để ý chút nào. "Hội trưởng Calvin thiếu nợ cháu một lần, lần này vừa khéo để ông ấy trả lại."
Ouston nói: "Có thể khiến cho Cesar đắc tội với Valter, món nợ này nhất định rất lớn."
Trần Lạc giải thích: "Hẳn thành chủ đại nhân vẫn còn nhớ chuyện học giả Gaya lần trước chứ."
Ouston suy nghĩ một chút, giật mình nói: "Nếu như là chuyện này, như vậy toàn bộ Lorrain đều thiếu nợ cậu. Cậu đã bảo vệ Isabella, lại còn giúp ta, nhà Kravis thiếu cậu nhiều lắm."
Trần Lạc lắc đầu nói: "Bảo vệ Isabella là chuyện phải làm. Về phần tài vụ đại thần, thật ra do hắn làm một số chuyện quá phận, để cho người ta không thể nhịn được nữa."
Ouston kinh ngạc hỏi: "Cậu có thù với tài vụ đại thần sao?"
Trên mặt của Trần Lạc toát ra vẻ căm thù đến tận xương tủy, hắn nói: "Tài vụ đại thần loạn thu thuế, mới qua ba tháng mà giá thịt ở thành Yapool tăng gấp bốn lần, tiếp tục như vậy nữa, ngay cả thịt heo chúng ta cũng không ăn nổi. . ."
Ouston nhìn hắn, hỏi: "Cũng vì chỉ chuyện này thôi ư?"
"Còn cần nhiều lý do hơn sao?" Trần Lạc giật mình nói: "Chuyện tiền thuế liên quan đến quốc kế dân sinh, hành vi của tài vụ đại thần sẽ làm cho cuộc sống của người dân trong hành Yapool càng trở nên khổ cực hơn. Khi ngay cả cuộc sống cũng không thể bảo đảm, người dân sẽ lựa chọn nổi dậy. Người dân nổi dậy thì thành Yapool sẽ xảy ra bạo loạn. Đến lúc đó, thành chủ đại nhân vẫn là người chịu trách nhiệm lớn nhất. . ."
Suốt nửa giờ sau đó, Trần Lạc giảng cho Ouston một tiết học tư tưởng giáo dục sinh động.
Có lẽ do nhà Kravis rực rỡ và lẫy lừng quá lâu, tước vị thành chủ được thừa hưởng từ cha ông truyền lại, dẫn đến bọn họ thiếu đi phẩm chất chính trị cơ bản nhất. Nếu như không phải do Ouston dung túng tài vụ đại thần, chuyện hôm nay vốn dĩ sẽ không xảy ra.
Mãi cho đến khi Ouston nhận thức được sai lầm của mình, hứa hẹn trong vòng vài ngày, giá thịt trong thành Yapool nhất định sẽ hạ xuống, Trần Lạc mới ngừng lại và chào từ biệt.
Mẹ của Isabella đi đến, mỉm cười nói: "Hiện tại đã rất muộn, không bằng hôm nay cháu ở đây đi, ngày mai đi chung với Isabella về trường học."
Trần Lạc muốn từ chối, nhưng mẹ của Isabella không cho hắn cơ hội. Anna nhìn Isabella một chút, nói: "SaSa, còn không mau đi dọn dẹp phòng cho bạn của con. . ."
Trần Lạc há to miệng, "Cháu. . ."
Isabella dắt lấy cánh tay của hắn nói: "Cháu cái gì, đi theo tớ. . ."
Sau khi Trần Lạc bị Isabella lôi đi, Anna nhìn Ouston hỏi: "Thế nào?"
Ouston khẽ gật đầu, đáp: "Cesar thay đổi ý định quả thật là do cậu ta. Chuyện của học giả Gaya lần trước, cậu ta đã lập được công lao rất lớn cho vương quốc, Calvin thiếu nợ cậu ta, nhưng anh luôn cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như vậy. . ."
"Mỗi người đều có bí mật của mình, chỉ cần cậu ta đối với Isabella tốt là được rồi." Anna không thèm để ý chút nào. "Blair càng tài giỏi, không phải là chuyện càng tốt sao?"
Ouston kinh ngạc nói: "Làm sao em chắc rằng SaSa thích Blair chứ?"
"Chuyện này còn phải hỏi sao?" Anna hếch cằm đáp: "Trước kia con bé thường xuyên nói muốn đi Vương Đô, nhưng lần này con bé lại chẳng thèm chọn trường nào trong ngũ đại học viện, chẳng lẽ không phải vì muốn đợi thêm một năm với Blair?"
Ouston nghĩ một chút, đáp: "Có thể do con bé không nỡ rời chúng ta."
Anna khua tay. "Được rồi, được rồi, anh cũng đừng quản chuyện của SaSa, con bé ở lại thành Yapool cũng tốt, chỉ là em lo lắng con bé ngây thơ như vậy, về sau nếu như nó làm thành chủ sẽ bị người khác lấn lướt. . ."
"Em không phải nói nó thích Blair sao?" Ouston hừ lạnh một tiếng, tiếp tục: "Mặc dù con gái của chúng ta ngây thơ, nhưng thằng nhóc Blair đó cũng không phải người hiền lành cho cam. Nói không chừng, chức tài vụ đại thần của thành Yapool sẽ cần thay người. . ."
Anna ngây người ra một lúc, kinh ngạc nói: "Nghiêm trọng như thế sao, nhưng Valter là em của vương hậu, sau lưng của hắn còn một gia tộc. . ."
"Mới vừa rồi em không thấy ánh mắt của Calvin nhìn hắn không giống như bắt người, mà giống như giết người hơn. . ." Ouston nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Đến cùng Calvin thiếu nợ hắn bao lớn?"
. . .
Phủ thành chủ
Isabella giúp hắn dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ, Trần Lạc dùng ma pháp hệ Thủy qua loa rửa mặt, rồi ngồi trước giường.
Chuyện hôm nay để hắn nảy sinh suy nghĩ mới.
Hắn vốn dĩ định dùng thân phận Trần Lạc làm một ít chuyện là vì không muốn mang đến cho hắn phiền phức không cần thiết. Song hiện tại xem ra, thân phận của thần với hắn mà nói còn có tác dụng khác.
Valter là em của vương hậu, thân phận còn tôn quý hơn Ouston. Ở trước mặt Ouston hắn hoàn toàn có thể phá vỡ quy tắc, nghiền ép tất cả.
Trần Lạc là thần của hiệp hội Toán Học, Calvin và những học giả toán học khác tôn kính hắn như Thần Minh. Hắn cũng không cần giảng đạo lý với Valter, thậm chí hắn chỉ cần nói một câu, Calvin lập tức để Valter bốc hơi khỏi nhân gian.
Thay đổi quy tắc, thậm chí quyết định sự sống chết của người khác.
Đây chính là chỗ tốt của quyền lực và địa vị.
Valter đã cho Trần Lạc một lời cảnh cáo, muốn sống khỏe trên thế giới này, một là có địa vị cao thượng không gì sánh được, hai là có thực lực quét ngang tất cả.
Không phải vì ức hiếp người khác, mà vì tự bảo vệ mình và người khác.
Ngàn vạn suy nghĩ cứ vẩn vơ trong đầu. Mặc dù đêm đã khuya nhưng Trần Lạc lại chẳng mảy may buồn ngủ.
Giường trong nhà Isabella rất rộng rãi và mềm mại, nhưng lại không có mùi thơm kia. Thói quen là một chuyện rất đáng sợ, Trần Lạc đã từng suy nghĩ đến chuyện chờ sau khi Isabella đi Vương Đô, hắn có nên mua một lọ nước hoa thay thế nàng hay không, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ này.
Mặc dù nước hoa bách hợp có thể thay thế hương thơm trên người Isabella, nhưng lại không thể thay thế nhiệt độ ấm áp trên người nàng.
Trần Lạc chui vào tấm chăn lạnh lẽo, hắn nằm xuống không bao lâu chợt nghe tiếng gõ ngoài cửa sổ.