Trần Lạc xem như hiểu rõ nói về tín ngưỡng Chúng Thần ở đại lục Thần Ân, mặc kệ Ma Pháp sư hay học giả, trong lòng đều có gen của người điên.
Calvin bình thường rất hòa ái và dễ gần, nhưng lúc ấy, ông ta thật sự muốn giết chết tài vụ đại thần.
Hội trưởng của Hiệp hội Toán Học trông mặt mũi hiền lành, nhưng Trần Lạc không nghi ngờ chút nào, chỉ cần một câu của hắn, gia tộc Stern chắc chắn đứng trước nguy cơ bị diệt tộc.
Thần là tín ngưỡng của bọn họ. Vì thần, bọn hắn có thể liều lĩnh.
Tín ngưỡng ở đây là chân chính tín ngưỡng, bắt nguồn từ nội tâm và linh hồn. Bọn họ là học giả, cũng là tín đồ, hơn nữa còn là tín đồ cực đoan.
Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa các học giả ở đại lục Thần Ân và học giả ở một thế giới khác.
Trần Lạc phất tay với Andy, nói: "Còn chưa đến mức nghiêm trọng như vậy đâu, chuyện này các ngươi không cần phải để ý đến, tự ta sẽ xử lý tốt."
Hiệp hội Toán Học chỉ là hậu thuẫn của hắn, làm thẻ đánh bạc để hắn có thể chính diện đối đầu với gia tộc Stern. Mục đích của hắn chỉ là uy hiếp, cũng không phải thật sự muốn diệt toàn bộ nhà Stern.
Hắn nhìn Andy một chút, nói: "Học giả nên cố gắng nghiên cứu, không cần luôn luôn chém chém giết giết. . ."
Andy sợ hãi nói: "Cẩn tuân chỉ thị của thần. . ."
Không phải vạn bất đắc dĩ, Trần Lạc vẫn cảm thấy dĩ hòa vi quý, có thể giảng đạo lý thì giảng đạo lý, không thể giảng đạo lý lại động thủ cũng không muộn.
Nên cho thấy thân phận đã cho thấy, Trần Lạc cũng không tiếp tục ở lại hiệp hội Toán Học. Lúc đầu Andy muốn tiễn hắn lại bị hắn từ chối.
Trần Lạc là Trần Lạc, Blair là Blair. Hội trưởng của hiệp hội Toán Học tự mình đưa hắn ra ngoài, sẽ không tránh khỏi bị người hữu tâm để ý.
Cùng lúc Trần Lạc đi ra hiệp hội Toán Học, Wilker Stern cũng đã về tới gia tộc Stern.
Hắn đi vào một đại sảnh rộng rãi, đối với một người đàn ông trung niên mặc áo choàng ma pháp sư nói: "Cha, con vừa đi tìm chị Britney, chị ấy nói sẽ không trở lại. . ."
Người đàn ông trung niên xoay người, trên vị trí ngực áo choàng thình lình có năm đạo ngân tuyến.
Edward Stern nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt không thay đổi nói ra: "Nó là hậu duệ của thần, dòng máu chảy trong người của nó là huyết mạch của thần, sớm muộn sẽ trở lại. . ."
Một bóng người từ bên ngoài đi tới, lạnh lùng nói: "Cha, Britney đã phản bội gia tộc, vì sao còn muốn nàng trở về. Từ giây phút nàng rời khỏi đây, nàng đã không phải là người của nhà Stern nữa."
Wilker thấy cô gái trẻ tuổi đi tới, trên mặt lộ ra vẻ e ngại, theo bản năng né sang một bên.
Edward nhìn nàng, nói: "Bởi vì thiên phú của nó, bởi vì nó là người trong gia tộc có khả năng trở thành Thánh Ma Đạo Sư nhất, có thể làm rạn rỡ gia tộc một lần nữa."
Cô gái trẻ tuổi cắn răng nói: "Gia tộc Stern không cần phản đồ, con sẽ vượt qua nàng, đến lúc đó, các người sẽ biết ai mới là đệ nhất thiên tài trong gia tộc Stern, ai mới có thể làm rạn rỡ gia tộc!"
Nói xong, nàng dứt khoát quay người, đi ra đại sảnh.
Wilker lau mồ hôi lạnh trên trán, đợi cô gái trẻ tuổi kia rời đi thật lâu, hắn mới lặng lẽ chạy ra khỏi đại sảnh.
"Dừng lại!"
Ngay khi hắn vừa đặt chân ra ngoài sân toan về phòng mình, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Cơ thể Wilker run lên, hắn đành xoay người, nhìn cô gái kia, trên mặt lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, "Chị, có chuyện gì không?"
Mặc dù người đối diện là chị ruột của hắn, nhưng nàng cũng là người có thiên phú tốt nhất trong gia tộc Stern nếu trừ Britney ra. Lúc nàng 21 tuổi đã thành công tấn cấp Ma Pháp sư cao cấp, chỉ chậm hơn Britney một năm.
Quan trọng nhất chính là bất kể ma pháp hay chiến đấu, từ nhỏ nàng đã hết sức nghiêm khắc với bản thân. Helen là chị của hắn, cũng là thầy của hắn. Tuy Wilker đã lớn như vậy, vẫn bị nàng đánh đập không ít.
Trong gia tộc, người Wilker sợ nhất không phải là cha mình, người đứng đầu gia tộc, mà là người chị ruột chỉ lớn hơn hắn một tuổi này.
Helen Stern nhìn hắn, hỏi: "Vết thương trên mặt của ngươi là sao?"
Wilker lắc đầu, nói: "Không có gì, là do em không cẩn thận bị ngã."
Người nhà họ Stern vĩnh viễn không nhận thua, mới vừa rồi do bị tức váng đầu não, Wilker vẫn còn muốn tìm người giúp hắn báo thù. Tuy nhiên sau khi tỉnh táo lại, hắn đã thay đổi ý định này.
Hắn bị sỉ nhục hẳn phải do hắn rửa sạch, trong đầu hiện ra khuôn mặt đáng ghét kia, Wilker cắn răng, nắm chặt nắm đấm, nhanh chân đi về phía phòng huấn luyện chiến đấu.
. . .
Ra khỏi hiệp hội Toán Học, lúc đi ngang chợ, Trần Lạc ghé vào mua vài vật dụng hằng ngày. Khi hắn về đến nhà thì thấy một cô gái đứng trước cổng.
Cô gái kia xấp xỉ 20 tuổi, nhưng trên áo choàng lại có ba đạo ngân tuyến.
Nàng lại là một vị Ma Pháp sư cao cấp trẻ tuổi.
Vương Đô là thủ đô của Lorrain, thiên tài vô số, vẻn vẹn trong vòng một ngày, Trần Lạc đã gặp được hai cao thủ trẻ tuổi.
Isabella ngăn ở cửa ra vào, nhìn cô gái trẻ tuổi, nói không chút khách khí: "Ngươi đi đi, nơi này không chào đón người gia tộc Stern."
Helen Stern hờ hững nhìn nàng một cái, nói: "Tránh ra, ta muốn gặp Britney."
Isabella không lùi nửa bước, lạnh lùng nói: "Cô Britney không muốn thấy người gia tộc Stern."
Mấy quả hỏa cầu đột nhiên ngưng tụ trong hư không, rồi dần tiến về phía Isabella
Isabella cắn răng một cái, triệu hồi ra một mảnh màn lửa, nhưng sau một giây lại mất đi quyền kiểm soát. Mấy quả hỏa cầu kia hòa vào màn lửa, tiếp tục tới gần nàng.
Hơi nóng ập vào khiến mặt của nàng hơi ửng đỏ, đang lúc nàng không nhịn được muốn lùi lại, màn lửa trước mặt của nàng bỗng nhiên biến mất một cách quái lạ, tựa như bị thứ gì đó nuốt chửng.
Trần Lạc đi đến bên cạnh Isabella, đồng thời nhìn về phía cô gái xa lạ đang đứng đối diện. Cô gái kia cũng đang quan sát hắn.
Helen Stern lộ ra vẻ ngưng trọng trên mặt, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Trần Lạc, hỏi: "Ngươi là ai?"
Giờ phút này, mặc dù nàng vẫn có thể cảm giác được Hỏa nguyên tố, nhưng lại không cách nào triệu hồi ra lửa. Trực giác mách bảo nàng tất cả đều bởi vì người thiếu niên đứng đối diện.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp chuyện như vậy, rõ ràng có thể cảm nhận được Hỏa nguyên tố, lại không cách nào phóng ra. Điều này để nàng cảm thấy sợ hãi.
Trần Lạc nhìn nàng, nói: "Có lời gì, ngay ở chỗ này nói đi."
Helen Stern đứng tại chỗ, đã không còn dáng vẻ tùy ý như lúc nãy.
Nàng nhìn Trần Lạc, một lúc lâu lên tiếng: "Nói cho Britney, nếu nàng đã phản bội gia tộc thì vĩnh viễn đừng trở về."
Trần Lạc nhìn nàng một cái, nói: "Cũng nói cho người nhà các ngươi, không cần tại tới đây, nơi này không chào đón các ngươi."
Nói xong, hắn nắm lấy cổ tay của Isabella, kéo nàng đi vào trong, quay người đóng cửa lại.
Helen Stern đứng ở ngoài cửa, cuối cùng vẫn không xông vào.
Thiếu niên kỳ quặc vừa rồi để cho nàng rất kiêng kỵ.
Cuối cùng nàng quay đầu nhìn một cái, rồi quay người rời đi.
Trong nhà, Isabella nhìn Trần Lạc, nghi hoặc hỏi: "Blair, mới vừa rồi cậu làm sao làm được?"
Trần Lạc hỏi: "Làm cái gì?"
Isabella hỏi: "Thì làm biến mất ma pháp hệ Hỏa ấy, đó là ma pháp gì thế?"
Trần Lạc nhìn nàng, nói: "Chuyện này thì có gì kỳ lạ, cậu chỉ cần đoạt quyền kiểm soát Hỏa nguyên tố của nàng là xong."
Isabella lườm hắn một chút, không tin nói: "Nhưng nàng là Ma Pháp sư cao cấp đó, cậu cho rằng cậu là Ma Đạo sư à?"
Trần Lạc lắc đầu, nói: "Đây là bí mật."
Isabella bất mãn hỏi: "Bí mật gì, ngay cả tớ cũng không thể nói hả?"
Trần Lạc tiếp tục lắc đầu, nói: "Bí mật này chỉ có thể nói cho vợ tương lai của tớ biết."
"Hẹp hòi!" Isabella trừng mắt liếc hắn một cái, không hỏi tới nữa vấn đề này, ngược lại hỏi: "Blair, cậu đã là Ma Pháp sư trung cấp rồi phải không, cô Britney đã nói cho tớ biết. . ."
"Không cẩn thận thì tấn cấp." Trần Lạc khẽ gật đầu, nói: "Yên tâm đi, về sau nếu có người bắt nạt cậu, cậu nói cho tớ biết. Trước khi đi, tớ đã hứa với thành chủ Ouston sẽ bảo vệ cậu. . ."
"Không cần cậu bảo vệ." Isabella hừ lạnh một tiếng, nói: "Từ hôm nay trở đi, tớ phải nghiêm túc luyện tập ma pháp. . ."
Quyết định của Isabella không ngoài dự đoán của Trần Lạc.
Ở thành Yapool, nàng được mọi người tán thưởng là thiên tài ma pháp, đi tới vương đô lại chẳng là cái thá gì. Trong vòng một ngày, bọn họ đã gặp được hai vị Ma Pháp sư cao cấp mới 20 tuổi, cũng đều là phái nữ. Ngay cả tên Wilker gì đó cùng lắm chỉ hơn Trần Lạc và Isabella hai tuổi cũng đã là Ma Pháp sư trung cấp. Dựa theo tính tình không chịu thua của Isabella, nói không chừng tiểu vũ trụ trong lòng đã bạo phát. . .
Đúng lúc này, Isabella bỗng nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Blair, cậu nói bí mật kia cho cô Britney chưa?"