Vô tình từ chối thỉnh cầu của John Cavendua, Trần Lạc cũng không quay đầu lại rời khỏi hiệp hội Ma Pháp.
Phó hội trưởng của hiệp hội Ma Pháp thì thế nào, một trong tam đại gia tộc ma pháp thì thế nào, muốn đi theo hắn học tập ma pháp, trước hết phải dễ thương như Isabella đã.
John Cavendu nhìn bóng lưng của Trần Lạc dần dần biến mất, lẩm bẩm: “Arthur, ngươi nói hắn là gì, Đại Ma Đạo Sư hay Thánh Ma Đạo Sư?”
Arthur mờ mịt lắc đầu: “Tôi, tôi cũng không biết.”
Ở vương quốc Lorrain, Đại Ma Đạo Sư đã là đỉnh núi mà vô số Ma Pháp sư khó trèo lên được. Qua nhiều năm như vậy, chỉ có một mình hội trưởng vịnh dự đạt cảnh giới này.
Mà Thánh Ma Đạo Sư. . . Đây là đích đến cuối cùng của tất cả Ma Pháp sư trên đại lục Thần Ân.
Cho tới bây giờ, chỉ có bốn vị Thánh Ma Đạo Sư trên đại lục.
Họ theo thự tự là Đại Tế tự của tứ đại thần điện Phong, Hỏa, Thổ, Thủy, tọa trấn tứ đại đế quốc. Người ngoài rất khó gặp.
Thần Toán Học Trần Lạc hiển nhiên không phải là một trong bốn Đại Tế Tự, nhưng thực lực của hắn lại không đơn giản chỉ là Đại Ma Đạo Sư.
Nếu không, làm sao hắn lại nói sau khi ngài John tấn cấp Đại Ma Đạo Sư thì hẳn bàn chuyện học tập ma pháp của hắn?
Arthur chợt nhớ tới một việc, không để ý đến John Cavendua, quay đầu chạy vù trở về hiệp hội Ma Pháp.
Trên lầu hai của hiệp hội Ma Pháp, một chấp sự trung cấp gõ cửa phòng của Arthur, hỏi: “Thưa ngài, ngài tìm tôi có chuyện gì?”
Arthur nhìn hắn một cái, hỏi: “Chấp sự từ các phân hội điều đến Vương Đô đều do ngươi quản lý phải không?”
Chấp sự kia khẽ gật đầu, đáp: “Vâng, là tôi quản lý. . .”
Arthur hỏi với vẻ mặt lạnh tanh: “Chuyện của chấp sự Jasmine là sao?”
“Jasmine. . .” Chấp sự kia nghĩ một chút, nói: “Ngài nói về cô bé đến từ thành Yapool à, hóa ra ngài cũng cảm thấy không ổn, cô bé kia mời mười bảy tuổi, hơn nữa chỉ là Ma Pháp học đồ, thế mà làm chấp sự trung cấp ở thành Yapool, phân hội ở đó quả thật làm loạn. . .”
Arthur trầm mặt, hỏi: “Cho nên ngươi để nàng thế nào?”
“Một con nhóc Ma Pháp học đồ mười bảy tuổi có thể làm gì. . .” Chấp sự kia cũng không chú ý đến vẻ mặt thay đổi của Arthur, gã lắc đầu, nói như thể là một chuyện hiển nhiên: “Tôi để người phía dưới sắp xếp cho nàng làm một ít việc vặt vãnh . .”
Đùng!
Arthur bỗng nhiên vỗ bộp lên bàn, đứng phắt dậy, cả giận hét lên: “Người là óc heo à, hay ngươi cho rằng Angus là óc heo, ngươi cảm thấy ngươi thông minh Angus, ngươi có thể nghĩ chẳng lẽ hắn nghĩ không ra?”
Arthur chỉ thẳng vào mặt tên chấp sự, tức giận đến nổi ngón tay cũng run rẩy, hận không thể hiện tại cho hắn ăn một quả thiên thạch vào đầu.
Hội trưởng John vô pháp vô thiên đứng trước mặt của người kia cũng phải ngoan ngoãn giống như cháu trai, muốn xin làm học trò người ta cũng không cần. Một tên chấp sự trung cấp nho nhỏ, thế mà để bạn của người ta làm tạp vụ ở hiệp hội?
Tên chấp sự sững sờ tại chỗ, khó hiểu hỏi: “Ngài Arthur, sao, thế nào?”
Arthur cúi đầu xuống, phất tay, nói: “Cút, lập tức cút cho ta, cút càng xa càng tốt, ta không muốn thấy ngươi nữa. . .”
Coi như Trần Lạc chỉ là một vị Đại Ma Pháp Sư, hiệp hội Ma Pháp cũng không thể đối đãi với hắn như một vị Đại Ma Pháp Sư bình thường.
Bởi vì hẳn không chỉ thúc đẩy nền ma pháp tiến bộ, mà còn có lực ảnh hưởng cực lớn trong giới học giả. Hắn không chỉ là Thần Toán Học, cũng không chỉ là Đại Ma Pháp Sư. Chỉ nói tới chuyện hắn đứng im tại chỗ, mặt không đổi sắc, mặc cho Ma Đạo sư tấn công. Toàn bộ vương quốc Lorrain, ai có thể làm được chuyện này?
Rất hiển nhiên, hắn đã có bất mãn rất lớn với hiệp hội Ma Pháp. Arthur nhất định phải nghĩ biện pháp đền bù, xem như hiệp hội Ma PHáp cũng không thể đắc tội với cường giả ở cấp độ này.
Tất cả nhân viên và chấp sự trong hiệp hội nhanh chóng nhận được hai tin tức rất bất ngờ.
Không có bất kỳ điềm báo nào, một người chấp sự trung cấp có quyền lực không nhỏ bị giáng cấp thành chấp sự sơ cấp, một người chấp sự sơ cấp chịu trách nhiệm quản lý tạp vụ trực tiếp bị đuổi khỏi hiệp hội.
Người đưa ra quyết định này lại là Đại chấp sự Arthur.
Trong hiệp hội Ma Pháp, tứ đại phó hội trưởng thay phiên nhau quản lý sự vụ, nhưng cường giả Ma Đạo sư đều muốn nhanh chóng tấn thăng Đại Ma Đạo Sư, sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian trên những chuyện này. Sự vụ ngày thường trong hiệp hội đều do chấp sự Arthur đại diện.
So sánh với hai người, chuyện cô bé mới mười bảy tuổi đến từ thành Yapool, chỉ là một Ma Pháp học đồ, được thăng lên làm chấp sự trung cấp càng làm cho tất cả mọi người giật mình.
Tổng bộ hiệp hội Ma Pháp không giống với các phân hội ở nơi khác, chấp sự trung cấp ở đây ít nhất cũng là Ma Pháp sư cao cấp. Về phần chấp sự cao cấp, chỉ có Đại Ma Pháp sư mới có thể đảm nhiệm. Cho tới bây giờ, chưa từng có chấp sự trung cấp vừa trẻ tuổi, đẳng cấp ma pháp lại vừa thấp như vậy.
Chẳng qua, mặc dù cô bé tên là Jasmine kia được đặc biệt tấn thăng chấp sự trung cấp, nhưng ngài Arthur cũng không nói rõ quyền hành và nhiệm vụ của nàng.
Mà mọi người lại phát hiện hiệp hội cũng không xuất hiện chuyện điều động quyền lực dị thường nào. Điều này nói rõ, cô bé tân chấp sự này dường như chỉ trên danh nghĩa, không có thực quyền gì.
Đây cũng không có nghĩa đại vị của chấp sự Jasmine không cao, hoàn toàn ngược lại, chính vì nàng không có thực quyền, mới càng không thể trêu chọc.
Tình huống này chỉ nói rõ một vấn đề.
Đằng sau chấp sự Jasmine có người chống lưng, một người mà ngay cả chấp sự Arthur cũng không thể đắc tội nổi. Chuyện chấp sự Jasmine tấn thăng chính là do chấp sự Arthur làm cho người kia nhìn.
Đối với người đứng đằng sau chấp sự Jasmine, trong lòng của mọi người đều có một tầng mê vụ. Mê mang như mọi người còn có Jasmine. Không hiểu thấu bị điều đến Vương Đô, từ chấp sự trung cấp biến thành tạp dịch, lại không hiểu thấu từ tạp dịch một lần nữa biến trở về chấp sự trung cấp, mà còn là chấp sự trung cấp ở tổng bộ. Cho đến bây giờ, nàng cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.
Nàng ngẩng đầu nhìn Athur, lắp bắp: “Thưa, thưa ngài, có phải ngài tính sai chỗ nào không?”
“Sẽ không sai.” Arthur lắc đầu, hỏi lại: “Cô là chấp sự Jasmine phải không, đến từ phân hội thành Yapool, trước kia là chấp sự trung cấp, hội trưởng là Đại Ma Pháp sư Angus. . .”
“Đúng, đúng là tôi.” Jasmine khẽ gật đầu.
“Vậy thì không sai.” Arthur mỉm cười, nói: “Đối với chuyện sơ sẩy của hiệp hội trước đó, ta thay mặt hiệp hội xin lỗi tiểu thư, ta cam đoan sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. . .”
Nhân vật có thực quyền lớn nhất chỉ sau hội trưởng, thái độ của Đại chấp sự Arthur để Jasmine khó hiểu, nàng nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi ngài, sau này tôi cần làm chuyện gì?”
Arthur đáp: “Cô không cần làm gì cả, chỉ cần giúp ngài Trần Lạc quản lý một ít tài sản. Sau đó, mỗi lần ngài ấy đến đây, làm phiền chấp sự Jasmine tự mình đón tiếp. . .”
“Ngài Trần Lạc. . .” Jasmine nhìn Arthur một chút, rốt cuộc hiểu rõ mọi chuyện . . .
. . .
Mấy ngày nay Trần Lạc không đến hiệp hội Ma Pháp, chẳng qua hắn tin tưởng Arthur sẽ hiểu rõ ý của mình.
Ngày đó trước mặt của Arthur và John, Trần Lạc đã tận lực vênh váo một lần, chính là muốn biểu hiện thực lực của hắn trong hiệp hội Ma Pháp. Dù sao có một số việc chỉ dùng miệng nói thôi thì còn lâu mới đủ.
Arthur nói cho hắn biết chợ đen được tổ chức vào đêm nay, trong hầm rượu dưới lòng đất của một trang viên bỏ hoang nào đó ở phía bắc của Vương Đô.
Trong phiên chợ, sẽ xuất hiện những món hàng mà quốc gia, thậm chí là đại lục cũng không cho phép buôn bán. Thời gian tổ chức thường vào buổi tối, địa điểm cũng hết sức bí ẩn. Âu những điều này cũng xuất phát từ cân nhắc đến vấn đề an toàn.
Chẳng qua Trần Lạc luôn cảm thấy mặc dù hiệp hội Ma Pháp công khai ngăn cấm, nhưng lại âm thâm tỏ thái độ cổ vũ với nhưng giao dịch giống như chợ đen này.
Dù sao, ở vương quốc Lorrain, nhất là Vương Đô, thực lực của hiệp hội Ma Pháp mạnh mẽ vượt quá tưởng tượng, không ai có thể dưới mí mắt của họ làm một ít giao dịch đen mà họ thật sự không cho phép.
Đêm đã khuya, sau khi cô Britney và Isabella đã ngủ, Trần Lạc thay một bộ áo choàng đen che kín cơ thể. Hắn ra khỏi phòng, cả người dần dần bay lên bầu trời, vô thanh vô tức bay ra khỏi sân nhỏ.
Gần như cùng lúc hắn thi triển Phi Hành Thuật, trên chiếc giường cách Trần Lạc một bức tường, đôi mắt thanh tịnh của Britney chậm rãi mở ra.