Đối với Kristen mà nói, Alice là học sinh mà nàng xem trọng, còn Isabella là học sinh của người bạn thân nhất của nàng. Nàng cũng rất tò mò Trần Lạc sẽ chọn người nào.
Trần Lạc nghĩ một chút bèn đáp: "Tôi và Alice chỉ là bạn bè, cùng Isabella cũng là thuần khiết. . ."
Kristen lắc đầu, nói: "Alice nghe được câu này, nhất định sẽ rất đau lòng."
Ánh mắt của Britney lơ đãng đảo qua trên giường, nàng kinh ngạc nói: "SaSa, em đã tỉnh, cảm giác thế nào, có khỏe hơn chút nào hay không?"
Isabella từ trên giường ngồi dậy, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trần Lạc, hỏi: "Đầu của tớ đã hết đau, Blair, cậu làm như thế nào?"
"Là do cơ thể cậu tốt." Trần Lạc lấy khăn mặt ra, sau khi vắt khô đưa cho nàng. "Có vài bệnh không cần chữa trị, tự nhiên sẽ khỏi."
"Không ngờ rằng Blair cũng hiểu y thuật." Kristen kinh ngạc nhìn hắn một chút, lên tiếng. "Bác sĩ Catherine cũng nói như vậy, nàng nói có rất nhiều bệnh không cần chữa sẽ tự khỏi, có rất bệnh cần phải chữa trị, cũng có rất nhiều bệnh không thể chữa hết. . ."
Trần Lạc nói: "Lúc trước rảnh rỗi, tôi từng đọc rất nhiều sách y học tại thư viện."
Isabella tỉnh lại, Catherine vẫn chưa đi xa, Kristen lại đi ra ngoài mời nàng trở về.
Catherine nhìn kỹ Isabella một chút, kinh ngạc nói: "Isabella hẳn bị nhiễm một loại bệnh khuẩn cho nên mới bị sốt. Bệnh này chỉ cần uống nhiều nước, chú ý nghỉ ngơi, chừng bảy ngày sẽ tự khỏi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy người giống như Isabella khỏe nhanh như vậy."
Mặc dù bây giờ Isabella đã có thể nhảy nhót tưng bừng giống một con thỏ, nhưng ngay lúc vừa rồi, nàng chỉ có thể hư nhược nằm ở trên giường.
Tình huống này thường thường chỉ có một loại khả năng, đó chính là nàng giả bệnh.
Bởi vì không muốn đi học mà giả vờ như bị bệnh, rất nhiều người thời còn là học sinh cũng từng đã thử làm việc này.
Catherine cũng không vạch trần nàng, mỉm cười hỏi: "Có cần tôi xem bệnh cho nữa không?"
Anna, mẹ của Isabella cũng là thầy thuốc, cho nên nàng rất rõ ràng xem bệnh chính là thầy thuốc dán tai lên ngực trần của nàng. Mặc dù Catherine là nữ nhân, Isabella vẫn cảm thấy thẹn thùng, vội vàng nói: "Không cần, tôi cảm giác mình đã rất khỏe. . ."
Bệnh nhân không đồng ý, Catherine cũng không miễn cưỡng. Nàng đứng dậy, nói với Kristen: "Không có chuyện gì nữa thì tôi về phòng khám bệnh trước đây, vương cung có tình huống gì, điện hạ có thể phái người đến gặp tôi là được rồi."
Trần Lạc nhìn Isabella một chút, nói: "Vì phòng ngừa bỏ sót điều gì, vẫn nên để bác sĩ Catherine xem bệnh một lần đi."
Những lời vừa rồi của Catherine để Trần Lạc ý thức được, cô gái xinh đẹp khêu gợi này tuyệt đối là một thầy thuốc phong phú kinh nghiệm, hắn cũng không dám cam đoan Trì Dũ Thuật hoàn toàn chữa khỏi Isabella. Chuyện chuyên nghiệp vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp làm.
Hắn từ bên cạnh lấy ra một cái ống trúc đưa cho Catherine, nói: "Có lẽ bác sĩ Catherine có thể thử vật này một chút. . ."
Catherine nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: "Đây là?"
"Tôi gọi nó là "Ống nghe bệnh." Trần Lạc giải thích: "Nhờ vật này thầy thuốc có thể nghe âm thanh trong cơ quan của bệnh nhân rõ hơn cách chẩn bệnh truyền thống, lại vệ sinh và thuận tiện hơn, hơn nữa có thể tránh rất nhiều trường hợp lúng túng."
Thật ra ống nghe bệnh đầu tiên chính là một ống gỗ rỗng ruột được bác sĩ người Pháp Laennec "cha đẻ của y học lồng ngực" phát minh vào thế kỷ 19. Bởi vì bề ngoài ống nghe bệnh này giống như một cây sáo nên còn được gọi là "Cây sáo của thầy thuốc". Trong một khoảng thời gian, nó được xem như biểu tượng của bác sĩ.
Catherine cầm ống trúc, lẩm bẩm : "Nó chỉ là một ống sáo bình thường. . ."
Trần Lạc mỉm cười, nói: "Đây chỉ là mẫu đầu tiên, tôi còn bản thiết kế chi tiết hơn."
Hắn cầm lấy bút lông chim ở bên cạnh, đơn giản vẽ lại hình dạng ban đầu của ống nghe bệnh ở hậu thế, đoạn nói: "Loại ống nghe bệnh này được cấu tạo từ bộ khuếch đại âm, truyền âm và nghe âm. Dựa vào tính chất truyền sóng âm trong chất rắn ít tiêu hao hơn trong không khí, trong kim loại gần như không bị suy giảm, nhờ vào thiết bị này có thể khuếch đại âm thanh trong cơ thể của bệnh nhân, từ đó giúp thầy thuốc chẩn bệnh. . ."
Thấy Catherine tựa hồ vẫn chưa hiểu rõ, Trần Lạc đi đến bên cạnh vách tường, giải thích: "Chúng ta đứng ở chỗ này, không nghe được âm thanh từ căn phòng bên cạnh là bởi vì thanh âm tiêu hao rất lớn trong không khí, nhưng nếu để lỗ tai gần vách tường thì có thể nghe thấy rõ ràng. Đây là bởi vì vách tường có thể truyền âm tốt hơn không khí, bác sĩ Catherine có thể thử một chút. . ."
Vì để cho Isabellla không còn xấu hổ, cũng vì Catherine không kề tai lên ngực của Isabella. Trần Lạc đã móc hết tim phổi, không tiếc phổ cập kiến thức cho nàng.
Catherine bán tín bán nghi đi đến bên cạnh vách tường, kề tai lên nghe ngóng. Nàng khẽ lộ ra vẻ giật mình, sắc mặt lập tức đỏ lên.
Trần Lạc thấy thế sững sờ, không phải kêu nàng nghe âm thanh sát vách một chút sao, không có lý do gì đỏ mặt a. . .
Trần Lạc đưa tai gần sát vách tường, sau một khắc mặt mo liền đỏ ửng, hắn lại lui trở về.
Đôi vợ chồng trẻ tuổi sát vách thật sung mãn, sáng sớm đã có thể giày vò nhau như vậy. Trần Lạc vội vàng ho khan một tiếng che giấu xấu hổ. "Tôi nghĩ món đồ này hẳn sẽ giúp ích thầy thuốc."
Lúc này Catherine cũng lấy lại tinh thần, sau khi nghĩ thông suốt nguyên lý, nàng nhìn Trần Lạc, lẩm bẩm: "Không không không, quả thực nó trợ giúp rất nhiều. Đây là phát minh hữu ích nhất đối với giới y học trong suốt 100 năm nay. Có nó, thầy thuốc sẽ chẩn bệnh dễ dàng hơn nhiều, Blair, cậu thật sự là một thiên tài. . ."
Trên mặt của Britney cũng không lộ ra vẻ biến hóa quá lớn. Học trò của nàng là thiên tài hiếm thấy, nàng đã sớm rõ ràng sự thật này.
Kristen thì kinh ngạc nhìn Catherine, hỏi: "Một cây ống trúc có tác dụng lớn như vậy ư?"
Catherine nắm ống trúc kia, nói: "Tôi muốn thỉnh cầu quốc vương bệ hạ, chế tạo nhiều một chút. . ."
Nàng nhìn về phía Trần Lạc, hỏi: "Blair, cậu gọi nó cái gì?"
Trần Lạc đáp: "Ống nghe bệnh."
Catherine nhìn Kristen, nói: "Tôi muốn thỉnh cầu quốc vương bệ hạ chế tạo thêm ống nghe bệnh để mỗi một người thầy thuốc đều có nó. . ."
Catherine dùng ống nghe bệnh giúp Isabella chẩn bệnh một phen, cho ra kết quả là thân thể của nàng rất khỏe mạnh. Mặc dù lúc ấy Isabella mặc áo lót nhỏ, Trần Lạc vẫn tị hiềm đi ra bên ngoài.
Sau khi Catherine lại một lần nữa cám ơn Trần Lạc, nàng lập tức đi vương cung xin mời quốc vương chế tạo số lượng lớn.
Tầm quan trọng của ống nghe bệnh đối với thầy thuốc không cần nói cũng biết. Ở đời sau, nó được xem như tiêu chí của người thầy thuốc, phát minh ống nghe bệnh là cột mốc đánh dấu nền y học bắt đầu chuyển mình.
Sau khi giúp Isabella tránh xấu hổ, Trần Lạc cũng coi như cống hiến sức mình cho sự phát triển của nền y học ở đại lục Thần Ân.
Được sự giúp đỡ của Kristen, nhóm ống nghe bệnh đầu tiên rất nhanh được hoàn thành. Mặc dù bị giới hạn bởi vật liệu, hiệu quả không thể so sánh với ống nghe bệnh ở hậu thế, nhưng cả hai chênh lệch cũng không lớn. Về sau, chuyện các bác sĩ nằm nhoài trên bộ ngực trắng ngần của bệnh nhân để thính chẩn sẽ không lại phát sinh.
Sau khi Isabella được Trì Dũ Thuật chữa cho khỏi, nàng còn vui vẻ hơn trước lúc ngã bệnh. Điều này cũng làm cho Trần Lạc yên tâm.
Trước mắt xem ra, Trì Dũ Thuật hẳn không có tác dụng phụ gì.
Theo lời đề nghị của Kristen, Trần Lạc đăng ký độc quyền ống nghe bệnh. Chẳng qua hắn cũng không dùng để vơ vét của cải, thứ nhất là hắn không thiếu tiền, thứ hai là vật này cũng không có kỹ thuật gì khó, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, không bằng cống hiến cho hiệp hội Y Học, bán bọn họ một món nợ ân tình.
Vì thế, hiệp hội Y Học còn đặc biệt tặng cho hắn một chiếc huy hiệu. Bằng vào huy hiệu này, về sau Trần Lạc có thể miễn phí chữa bệnh ở hiệp hội Y Học.
Đương nhiên, Trần Lạc cả một đời cũng sẽ không dùng đến huy hiệu này. Hắn chính là bệnh chết cũng sẽ không đi hiệp hội Y Học, tiếp nhận đám đao phủ kia tra tấn. . .
Trong phòng học, Alice sùng bái nhìn Trần Lạc, nói: "Blair, nghe nói hiện tại mỗi một vị thầy thuốc ở Vương Đô đều sẽ tùy thân mang theo phát minh của cậu, là cậu giúp thầy thuốc chẩn bệnh dễ dàng hơn. Tất cả thầy thuốc nhất định cám ơn cậu. . ."
Trần Lạc mỉm cười, nói: "Tớ cũng là vì những bệnh nhân bị bệnh tình tra tấn, vật này có thể giúp các bác sĩ chẩn bệnh chính xác hơn. . ."
Vương đô, trong trang viên xa hoa của một quý tộc nào đó
Một tên thầy thuốc trẻ tuổi từ trong trang viên đi tới, gã được mời đến để chẩn bệnh cho một vị tiểu thư xinh đẹp. Lúc gã giống thường ngày kêu vị tiểu thư xinh đẹp kia cởi áo ra, nàng thế mà đưa cho gã một cái ống nghe bệnh. . .
Nếu như thầy thuốc chẩn bệnh cần ống nghe bệnh mà nói, vì sao gã còn muốn làm thầy thuốc?
Ống nghe bệnh đáng chết này hủy đi ước mơ làm thầy thuốc của gã.
Gã hung hăn quẳng ống nghe trong tay xuống đất, nổi giận mắng: "Blair đáng chết, ta mãi mãi sẽ không tha thứ ngươi!"