Tổng bộ của hiệp hội Y Học của Vương quốc Lorrain tọa lạc tại Vương Đô. Nơi này có nhiều học phái y học và phóng khám nhất ở Lorrain.
Học giả y học khác với những ngành khác, xem như tiến hành nghiên cứu học thuật cũng cần tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân. Bởi vậy, bọn họ là học giả đồng thời, cũng là y sinh.
Không ai có thể cam đoan chính mình vĩnh viễn không bị bệnh. Tại Vương Đô, học giả y học thường thường rất được tôn trọng.
Bác sĩ Catherine nổi tiếng chữa mát tay ở Vương Đô, xác suất chữa hết bệnh của nàng cao hơn những thầy thuốc khác. Điều này khiến nàng rất được hoan nghênh trong giới quý tộc, cũng là nguyên nhân khiến nàng trở thành thủ tịch y sư.
Trần Lạc đã từng hiếu kỳ lý luận của trường phái mà Catherine theo đuổi. Hiện tại xem ra, bệnh nhân trong tay nàng sở dĩ có tỉ lệ khỏi bệnh cao như vậy chỉ sợ nguyên nhân lớn nhất là bởi vì thân phận Vu Sư của nàng.
Ma Pháp sư không thể câu thông nguyên tố chữa trị, cũng không cảm giác được, tự nhiên cũng không phát hiện được bí mật của nàng.
Catherine là Vu Sư thứ nhất còn sống mà Trần Lạc thấy được. Vì xác nhận suy đoán của mình, sau khi thăm hỏi xong Alice, Trần Lạc liền đi thẳng tới phòng khám của nàng.
Chỉ tiếc, mặc dù bên ngoài phòng khám bệnh nhân xếp hàng dài thườn thượt, nhưng Catherine lại không ở chỗ này. Vài phút trước đó, nàng đã được triệu vào cung.
Mặc dù Trần Lạc thất vọng, cũng chỉ có thể đi trở về.
Trên đường về, Isabella nhẫn nhịn rất lâu, rốt cục nhịn không được hỏi: "Blair, cậu tìm bác sĩ Catherine làm gì?"
Trần Lạc nói: "Tớ đối với y học rất tò mò, có vài vấn đề muốn hỏi nàng một chút."
Isabella lườm hắn một cái, nói: "Chừng nào thì cậu bắt đầu tò mò y học?"
Trần Lạc nói: "Nếu như tớ trở thành thầy thuốc, lần sau cậu bị bệnh cũng không cần mời bác sĩ Catherine, tớ liền có thể tự mình chữa cho cậu."
Isabella nghe vậy bước chân dừng lại, ngẩng đầu nhìn Trần Lạc, sắc mặt đỏ lên, thấp giọng nói: "Phi phi phi, cậu mới lần sau bị bệnh. . ."
Sau khi lừa dối vượt qua kiểm tra của Isabella, Trần Lạc chỉ có thể lần sau lại tìm cơ hội tiếp cận Catherine.
Trước lúc này, hắn muốn nói bóng nói gió hỏi một chút tin tức về Catherine ở chỗ Alice.
Song, vẻn vẹn một đêm thời gian, mọi chuyện phát triển theo hướng mà Trần Lạc không ngờ tới.
Ngày thứ hai, Alice vẫn không đến đến trường, không chỉ có như vậy, học sinh trong lớp còn vắng mặt hơn một nửa. Kristen nghiêm túc căn dặn bọn hắn, từ hôm nay trở đi, bọn hắn không cần đến học viện. Cố gắng ở nhà, tận lực tránh ra ngoài.
Trần Lạc hỏi thăm mới biết được, ngắn ngủi trong vòng một ngày, Vương Đô bùng phát một đợt dịch bệnh nghiêm trọng.
Trên thực tế, mấy ngày trước, Vương Đô có rất nhiều người bắt đầu xuất hiện triệu chứng bất thường như sốt cao, ho. . . Mới đầu các thầy thuốc cũng không coi trọng, chỉ cho là bệnh cảm thông thường. Hằng năm vào mùa xuân và mua đông, rất nhiều người sẽ bị bệnh như vậy, các bác sĩ cũng đã sớm có kinh nghiệm ứng phó.
Nhưng mà lần này tình huống khác biệt, tình thế sở dĩ chuyển biến đột ngột trong vòng một đêm là bởi vì từ hôm qua đã có bệnh nhân tử vong.
Bệnh nhân chết đầu tiên là người già và trẻ nhỏ. Sáng hôm nay, lại thêm hai người lớn, trong đó còn có một vị Ma Pháp sư cao cấp. Ma Pháp sư cường đại, trước mặt bệnh tật cũng không chịu nổi một kích.
Đây là chuyện cho tới bấy giờ đều chưa xảy ra. Trước kia ca bệnh nóng sốt dẫn tới tử vong mặc dù có, nhưng đó là trường hợp đặc biệt, chưa từng xảy ra ồ ạt như thế này.
Dịch bệnh đáng sợ xâm nhập vào lòng của mỗi người.
Trước mặt của nó, mặc kệ là người thường hay Ma Pháp sư cường đại, đều trở nên nhỏ yêu vô lực.
Ngũ đại học viện sau khi nhận được tin tức lập tức đã phong tỏa sân trường, không cho phép học sinh tùy ý ra vào. Những trường hợp có triệu chứng giống nhiễm bệnh lập tức bị cách ly.
Trần Lạc nhìn Kristen, hỏi: "Lần này xảy ra dịch bệnh gì"
Kristen lắc đầu, nói: "Bác sĩ Catherine đã dẫn đầu đoàn thầy thuốc đi chống dịch. Hiệp hội Y Học cũng đang nghiên cứu, Vương Đô chưa từng xuất hiện bệnh dịch nghiêm trọng như vậy. Trong thời gian ngắn khả năng không có kết quả gì. Các ngươi về nhà trước đi, những ngày gần đây, nếu như không có chuyện gì quan trọng, tuyệt đối không nên đi ra ngoài."
Trần Lạc không nói nhảm, hỏi: "Bác sĩ Catherine ở đâu?"
Kristen nói: "Tại hiệp hội Y Học, ngươi hỏi chuyện này để làm gì?"
Trần Lạc phất tay, nói: "Không có gì, tôi đi về trước."
"Dừng lại." Kristen bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của hắn, hỏi: "Blair, về dịch bệnh lần này, ngươi có phải có ý nghĩ gì không?"
Trần Lạc lắc đầu, nói: "Phải gặp bác sĩ Catherine mới biết được."
Bệnh với biểu hiện sốt cao, mặc dù bệnh để toàn thể thầy thuốc ở Vương Đô thúc thủ vô sách có không ít, nhưng những bệnh bình thường Trì Dũ Thuật lcó thể giải quyết. Ngay cả Catherine cũng không chữa khỏi, nói rõ đây nhất định không phải là cảm cúm bình thường, tâm lý của Trần Lạc đã có suy đoán.
"Ta cùng đi với ngươi!" Kristen nghe vậy, không nói hai lời, trực tiếp mang theo hắn bay về phía bầu trời.
Trần Lạc trước tiên đến lớp hệ Hỏa và lớp toán học kêu cô Britney và Isabella về trước, không đợi các nàng hỏi, hắn vội vàng rời đi với Kristen.
Lúc bay đến con phố nào đó, Trần Lạc bỗng nhiên nói: "Gia tộc Clark ngay phía dưới, trước tiên nhìn Alice một chút."
Kristen không nhiều lời, mang theo Trần Lạc nhanh chóng hạ xuống. Mặc dù người của nhà Clark mặt mũi tràn đầy lo lắng, nhưng vẫn cung kính hành lễ với Kristen.
Kristen trực tiếp hỏi: "Alice đâu, bệnh tình của nàng thế nào?"
Một quý phụ nhân lau nước mắt, nói: "Alice, Alice nàng nhiễm bệnh dịch rồi, công chúa không nên đi vào. . ."
Bà vừa dứt lời, Trần Lạc đã nhanh chân đi vào phòng Alice.
Sắc mặt của Alice trắng bệch, nàng nằm ở trên giường, lúc thấy Trần Lạc, trên mặt đầu tiên là lộ ra kinh hỉ, sau đó liền biến sợ hãi, dùng chăn mền che kín mình lại, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Blair, cậu mau đi ra, tớ sẽ lây bệnh cho cậu!"
Trần Lạc đi lên trước, nhẹ nhàng vỗ vỗ chăn mền, nói: "Yên tâm đi, tớ sẽ trị tốt cho cậu."
Trong chăn xuất hiện một cái khe nhỏ, Alice hỏi bằng giọng vẫn còn sợ hãi: "Thật, thật sao?"
"Đừng quên, tớ cũng là thầy thuốc." Trần Lạc mỉm cười, an ủi nàng: "Cậu nghỉ ngơi thật tốt, tớ đi hiệp hội Y Học một chuyến, chẳng mấy chốc cậu sẽ khỏi hẳn. . ."
Alice vén chăn lên, nhìn bóng lưng kia đã đi đến cửa, nhịn không được cái mũi chua chua, trong mắt lấp lóe thủy quang.
Một năm trước đó, lúc đối mặt với Ma Pháp sư cao cấp tà ác Baird, cũng là bóng lưng này ngăn trước mặt của nàng, đối mặt với tử vong của mình để lại hi vọng sống sót cho nàng.
Một năm sau, nàng nhiễm bệnh, ngay cả thầy thuốc và bác gái ruột cũng không nguyện ý bước vào căn phòng này, nàng lần nữa gặp được bóng lưng này.
Giờ khắc này, bóng lưng cũng không hề cường tráng này bị nàng khắc thật sâu ở trong lòng, đời này đều không thể ma diệt.
. . .
Sau khi an ủi Alice, Trần Lạc không ở lại gia tộc Clark, trực tiếp bay về phía hiệp hội Y Học.
Hắn không thí nghiệm Trì Dũ Thuật trên người của Alice. Trì Dũ Thuật của Catherine khẳng định mạnh hơn hắn, ngay cả nàng cũng không có biện pháp, Trần Lạc cũng không cần uổng phí sức lực.
Tòa nhà của hiệp hội Y Học cũng không hùng vĩ như của hiệp hội Ma Pháp, ngày bình thường cũng tương đối quạnh quẽ.
Nhưng giờ phút này, hiệp hội Y Học từ trước đến nay quạnh quẽ, lại lít nha lít nhít đầy ắp người.
Một trận dịch bệnh bỗng nhiên bùng phát để học giả y học đều tề tụ ở đây, bởi vì phương pháp trị liệu căn bệnh này mà tranh chấp không ngớt.
Một lão già mặc áo choàng trắng nói: "Nguyên nhân của bệnh này vốn xuất phát từ sự mất cân bằng thể dịch trong người của bệnh nhân, chỉ cần rút máu độc ở bộ phận thích hợp, bệnh nhân có thể từ từ khỏi hẳn."
"Các ngươi ngoại trừ lấy máu, còn biết khác sao?" Một thầy thuốc tuổi trẻ hừ lạnh một tiếng, nói: "Bao nhiêu bệnh nhân đều bị các ngươi lấy máu đến chết rồi, nghiên cứu thuốc giải độc thích hợp mới là phương pháp chính xác. . ."
"Thuốc giải độc lúc nào mới có thể nghiên cứu ra được, nếu không trước tiên bắt bọn họ nôn ra, để cho bọn họ uống một ít thủy ngân?"
"Ta cảm thấy nguyên nhân của bệnh này nằm ở đầu, hẳn nên khoan trên đầu của bọn họ một cái lỗ, cắt bỏ phần ốc bị bệnh. . ."
"Im miệng đi, những tên ngu xuẩn này, bệnh nhân bị các ngươi khoan trên đầu, trong mười người có thể sống một người sao sao?"
Catherine đứng ở phía trước, nhìn đám người tranh luận không nghỉ, trên mặt lộ ra vẻ mỏi mệt và lo lắng.
Mức độ nghiệm trọng của dịch bệnh lần này đã vượt qua tưởng tượng của nàng, nếu như không thể kịp khống chế, đây sẽ là một trận tai họa rất lớn, có thể xóa bỏ Vương Đô khỏi bản đồ Lorrain.
Lúc nàng đang lo lắng và đau đầu, hai bóng người bay ngang đỉnh đầu của mọi người, rơi xuống bên cạnh nàng.
Nàng nhìn hai người mới xuất hiện, nghi ngờ hỏi: "Công chúa Kristen, Blair, hai người sao lại tới đây?"