Sau khi chiết xuất được Thanh hao tố, bệnh sốt rét cũng nhanh chóng được khống chế.
Không nằm ngoài dự đoán của Trần Lạc, mặc dù bệnh sốt rét nghiêm trọng, nhưng lại có tính dịch tễ cực mạnh, hầu hết ở các nơi cũng sẽ không bùng phát thành đại dịch.
Trần Lạc và Isabella đi thăm Alice, có thuốc đặc trị, Alice khôi phục lại rất tốt, hai ngày nữa thì có thể đến trường học.
Alice tựa trên giường, sắc mặt hồng thuận phơn phớt hơn hai ngày trước nhiều, nàng nhìn Trần Lạc, cảm kích nói: "Cám ơn Blair, bác sĩ Catherine nói phương pháp chữa dịch bệnh do cậu phát hiện, cậu đã cứu tớ hai lần."
ần Lạc cười nói: "Chúng ta là bạn bè, Alice không cần khách khí."
Alice nhìn hắn, bỗng nhiên nói: "Blair, cậu có thể đi ra ngoài một chút hay không, tớ có mấy lời muốn nói với Isabella."
Trần Lạc nhìn bọn họ một chút, sau đó khẽ gật đầu, đoạn quay người đi ra khỏi phòng của Alice.
Alice hướng tầm mắt từ ngoài cửa về phía Isabella, nàng hỏi: "Cậu còn chưa hẹn hò với Blair à?"
Cùng một câu hỏi, tại Thánh Donas Isabella từng được hỏi qua, nàng hừ nhẹ một tiếng, nói: “Không có, cô muốn theo đuổi Blair, tự mình mà theo đuổi, nhìn hắn có thể đáp ứng cô hay không. . .”
“Lúc tại Thánh Donas, tớ đã thua cậu.” Alice lắc đầu, trong mắt hiện ra tia hối hận, nàng nói tiếp: “Tớ biết, từ lúc bắt đầu tớ và Blair đã không có khả năng.”
Isabella nghi ngờ hỏi: "Vậy cô muốn nói cái gì?"
"Chúng ta làm hòa đi." Alice nhìn nàng, nói: "Về sau tớ sẽ không sẽ đoạt Blair với cậu, cậu cũng đừng lại xem tớ như kẻ địch."
Isabella hơi đỏ mặt, thốt lên: "Ai muốn cùng cô đoạt Blair, ai xem cô trở thành kẻ địch chứ. . ."
Alice nhìn nàng, khẽ thở dài. "Tớ biết tại sao tớ thua cậu rồi. . ."
Isabella hiếu kỳ hỏi: "Vì sao?"
Nhìn thấy ánh mắt của Alice, nàng mới ý thức tới cái gì, lập tức đứng phắt dậy, nói: "Tôi mới không muốn biết, cô tốt nhất nghi ngơi đi, tôi trở về. . ."
Trên đường về nhà, Trần Lạc quay đầu nhìn Isabella một chút, thuận miệng hỏi: "Vừa rồi lúc tớ không có ở đây, các cậu nói cái gì?"
Isabella quả quyết lắc đầu, nóiP: "Không có gì."
Cố ý đẩy mình ra ngoài, các nàng khẳng định nói gì đó rất quan trọng. Mặc dù Trần Lạc hiếu kỳ, thế nhưng không hỏi nhiều. Đó rất có thể là lời riêng tư của nữ hài tử.
Alice không có việc gì, Trần Lạc cũng không còn gì lo lắng.
Ngược lại làm sao tiếp cận Catherine, để hắn có chút đau đầu.
Một người là thủ tịch y sư, một người là học sinh của học viện Ma Pháp. Trong tình huống bình thường, hai người rất khó có thể thường xuyên gặp mặt nhau. Trần Lạc cũng không thể mỗi ngày giả vờ bị bệnh để đến phòng khám của nàng, cách này rất dễ dàng bị nàng tưởng rằng mình có mưu đồ gì khác với nàng.
Lại nói, mỗi ngày đi tìm Catherine, Trần Lạc cũng không biết giải thích thế nào với Isabella và cô Britney.
Trong nhà có hai vị mỹ nữ một lớn một nhỏ, cô Britney không đủ ôn nhu tài trí hay Isabella không đủ thanh xuân hoạt bát, hắn thế mà mỗi ngày đi tìm nữ nhân bên ngoài, quả thực là không để hai người các nàng vào mắt.
Lại nói, Bác sĩ Catherine đã 26 tuổi, độ tuổi này mặc dù không lớn, nhưng cũng trọn vẹn lớn hơn cô Britney bốn tuổi, so với Trần Lạc còn lớn hơn chín tuổi.
Tuổi tác chênh lệch, nghề nghiệp chênh lệch, địa vị chênh lệch. Những thứ này nhất định để cho hai người không có tiếng nói chung, ngoại trừ y học.
Trần Lạc chưa từng học y, nhưng kiến thức sinh vật của hắn còn tạm được, lại bằng kiến thức tích lũy hơn mấy ngàn năm dẫn trước, dựa vào vỏ bọc nghiên cứu thảo luận y học, chưa chắc Trần Lạc không thể tiếp cận được nàng.
Trong lòng suy nghĩ về Catherine, hắn và Isabella về đến nhà thì thấy Catherine đang đứng trong sân. Trần Lạc suýt chút nữa cho rằng mình bị ảo giác.
"Blair, cậu trở về. . ." Catherine mỉm cười đi tới, nói: "Tôi thay mặt hiệp hội Y Học, đến cám ơn cậu."
Trần Lạc nói: "Không cần cám ơn, đó là chuyện thầy thuốc phải làm."
Kaiser nhìn hắn, hỏi: "Blair, cậu đã tiêu diệt dịch bệnh, cứu vớt Vương Đô. Hiệp hội Y Học muốn mời cậu trở thành lý sự, không biết cậu có đồng ý hay không?"
Trần Lạc không cân nhắc bao lâu liền gật đầu, nói: "Tôi đồng ý."
Lý sự của hiệp hội Y Học giống như chấp sự của hiệp hội Toán Học và hiệp hội Ma Pháp, đều thuộc ban lãnh đạo của hiệp hội.
Một năm trước, Trần Lạc nhất định sẽ không chút do dự từ chối, nhưng bây giờ, tư duy của hắn đã thay đổi.
Đại lục Thần Ân là một thế giới cá lớn nuốt cá bé. Nếu muốn đặt chân ở nơi này, ngoại trừ bản thân có thực lực siêu cường, phía cáu còn muốn có thế lực cường đại.
Vẻn vẹn một hiệp hội Toán Học còn chưa thể trở thành hậu phương vững chắc cho Trần Lạc. Từ khi biết được Vu Sư, Trần Lạc thời thời khắc khắc không quên trong mắt của tứ đại đền thờ, hắn cũng thuộc về dị đoan.
Trần Lạc cũng không biết có một ngày hắn phải đối mặt với toàn bộ thế giới hay không. Trước lúc này, chuyện hắn cần làm chính là đề cao thực lực, mở rộng thế lực.
"Ngài hội trưởng biết tin này nhất định sẽ rất vui mừng." Catherine cười nói: "Chúng ta đã nghiên cứu tài liệu của hiệp hội, bệnh sốt rét mà cậu nói thường xuyên xảy ra ở các quốc gia phía nam, nó được gọi là "Lưỡi hái của Tử Thần". Hằng nằm nó thu hoạch vô số sinh mệnh con người, ngài hội trưởng muốn gửi cách điều trị bệnh này cho những nước kia. . ."
"Có thể." Trần Lạc đối với chuyện này cũng không do dự. Bệnh sốt rét là căn bệnh toàn cầu. Thanh hao tố cũng không phải thuộc về một mình hắn. Nếu như là những thứ đồ khác, Trần Lạc có lẽ sẽ thông qua phương thức độc quyền bán ra ngoài, nhưng việc quan hệ đến cả triệu tính mạng, số tiền này hắn không cách nào an tâm kiếm lời.
Catherine nghĩ một chút, lại nói: "Thuốc này do cậu phát minh, hiệp hội sẽ bán cho hiệp hội Y Học của nước khác, tất cả số tiền kiếm được đều chuyển cho cậu. . ."
Trần Lạc nói: "Đây không phải tôi phát minh, là. . ."
Catherine mỉm cười, ngắt lời hắn: "Đây là bệnh nan y, nếu có thầy thuốc phát hiện phương pháp chữa trị, đã sớm nổi tiếng toàn bộ đại lục. Điện hạ, khả năng cũng không biết điều này. . ."
Xem ra cố sự hắn biên không chỉ không lừa được Kristen, cũng không gạt được Catherine.
Trần Lạc cũng lười lại biên lý do mới, hắn nói: "Cũng không cần bán, đưa nó miễn phí cho những nước có bệnh sốt rét đi. Nó không thuộc về tôi, hẳn nên thuộc về toàn nhân loại."
Catherine cúi đầu xuống, trầm mặc một lát, nói: "Tôi chỉ là học giả, cậu mới là thầy thuốc chân chính."
Tại đại lục Thần Ân, tất cả thầy thuốc đều là học giả y học, nhưng cũng không phải tất cả học giả y học đều là thầy thuốc.
Giờ phút này, Catherine đối với vị thiếu niên nhỏ hơn nàng gần 10 tuổi này sinh ra lòng kính nể mãnh liệt.
Tế tự phái sứ giả đến để nàng tiếp cận Blair, đồng thời tạo quan hệ với hắn. Chữa bệnh là lợi thế của Catherine, nhưng để nàng cố gắng làm bạn với thiếu niên này lại làm cho nàng cảm thấy khó xử, không biết phải làm thế nào. . .
Giờ phút này, nàng đã không biết nên nói gì, muốn trở thành bạn với Blair lại không thể khiến cho hắn hoài nghi, chỉ có thể chờ đợi sau này hãy nói.
Cũng giống như vậy, Trần Lạc và Isabella có thể tí tởn chơi đùa cả ngày, có thể thảo luận toán học và ma pháp với cô Britney ba ngày ba đêm cũng sẽ không mệt mỏi. . .
Nhưng đối mặt với Catherine, hắn cũng không biết nên trò chuyện chuyện gì.
Có thể cơ hội không thể bỏ qua, ai biết lần này thả nàng chạy, lần sau lúc nào mới gặp lại. . .
Catherine đứng dậy, mỉm cười với Trần Lạc, nói: "Blair, tôi đi về trước."
Lần này để nàng rời đi, lần sau rất khó khăn mới tìm được cơ hội, Trần Lạc gần như vô ý thức thốt lên: "Đã đến đây rồi, bác sĩ Catherine sao không ở lại ăn cơm rồi hãy đi?"
Lúc đầu Catherine cũng định rời đi, nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó không có bao nhiêu do dự khẽ gật đầu, "Vậy thì quấy rầy. . ."