Lorrain chỉ là một đất nước nhỏ, toàn bộ đại lục Thần Ân có chừng cả trăm quốc gia giống như thế.
Dù vậy, quốc vương của một nước cũng không phải muốn ám sát liền có thể ám sát.
Kẻ muốn ẩn núp hoặc vọt thẳng vào vương cung giết chết quốc vương nhất định phải có thực lực của Đại Ma Đạo Sư trở lên, không có ngang cấp Đại Ma Đạo Sư, ngoại trừ mười vị Ma Đạo Sư, căn bản không ngăn cản được một vị Đại Ma Đạo Sư.
Nhưng Đại Ma Đạo Sư sẽ không làm như thế.
Giết chết quốc vương của một tiểu quốc đối với Đại Ma Đạo Sư mà nói cũng không phải việc khó gì, cũng không cần lo lắng tiểu quốc trả thù, nhưng hành động này không khác gì khiêu khích đế quốc sau lưng những quốc gia này. Tứ đại đế quốc cái nào không có số lượng Đại Ma Đạo Sư lên đến hai chữ số. Đối với tứ đại đế quốc mà nói, phía dưới Thánh Ma Đạo Sư đều là sâu kiến.
Trần Lạc nhìn Ô Nha, khó có thể tin nói: "Ô Nha, ngươi dựa dẫm vào ta đã kiếm lời mấy vạn đồng vàng, ngươi có thiếu tiền như vậy sao?"
Ô Nha ung dung thở dài, đáp: "Blair, ngươi không biết đâu, người hào phóng giống như ngươi ở Vương Đô cũng không có mấy người, hơn nữa hiện tại làm ăn khó khăn, trước ngươi, ta đã ròng rã nửa năm không có cuộc mua bán nào. Hơn nữa, từ xưa tới nay chưa từng có ai giống như ngươi, một lần mua nhiều ma pháp cải tiến như vậy, nếu như không phải ngươi, hài tử trong nhà ta ngay cả mùa đông này cũng phải nhịn đói. . ."
Trần Lạc ngẫm lại cũng đúng, đối với hầu hết Ma Pháp sư mà nói, nắm giữ ma pháp cơ sở đã rất không dễ dàng, học tập ma pháp cải tiến chỉ lãng phí thời gian. Thời gian này còn không bằng minh tưởng đề cao tinh thần lực.
"Chuyện ám sát Orlando thôi được rồi." Trần Lạc khoát tay áo, nói: "Thủ vệ vương cung sâm nghiêm, bản thân Orlando cũng là Ma Pháp sư cao giai, ta sợ ngươi sẽ mất mạng. . ."
Ô Nha tưởng rằng hắn tạm thời không có nhiều tiền như vậy, bèn nói: "Nếu như là tiền không đủ, có thể không cần trả hết một lần cho ta, ta tin tưởng ngươi, mặc dù Orlando là quốc vương, nhưng chỉ cần cho ta thời gian chuẩn bị, vấn đề sẽ không lớn. . ."
"Chuyện này chính ta sẽ cẩn thận." Trần Lạc không còn xách lại đề tài này, mà hỏi: "Chỗ ngươi còn có ma pháp cải tiến cao cấp không?"
"Không có, ở bất cứ quốc gia nào ma pháp cải tiến cao cấp cũng bị cấm truyền ra ngoài, rất khó đem tới tay, tài nguyên ta góp nhặt được đều đã cho ngươi." Ô Nha lắc đầu, nhìn về phía Trần Lạc, cảm thán: "Blair, thiên phú ma pháp của ngươi thật là. . . , ta chưa bao giờ thấy thiên tài như vậy."
Ma pháp cao cấp tạm thời không lấy được, Trần Lạc lại hỏi Ô Nha: "Ô Nha, ngươi có thể lấy vu thuật hay không?"
Lúc nghe được vu thuật, Ô Nha biến sắc, hỏi: "Blair, ngươi muốn vu thuật làm cái gì?"
Trần Lạc nói: "Ta chỉ là cảm thấy hứng thú mà thôi."
Ô Nha nghiêm túc dặn dò: "Blair, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng dính líu đến vu thuật. Nếu không, ngươi rất có thể bị cho rằng là đồng đảng của vu thuật, là dị đoan, tứ đại đền thờ đối với dị đoan vẫn luôn là đuổi tận giết tuyệt. . ."
"Ta là học giả." Trần Lạc cười nói: "Đối với vu thuật, ta vẫn luôn muốn nghiên cứu, yên tâm đi, trong lòng ta nắm chắc."
Ô Nha nghĩ một chút, mới nói: "Ta sẽ giúp ngươi lưu ý."
Trần Lạc nói: "Cám ơn ngươi, Ô Nha."
"Không cần khách khí." Ô Nha nói: "Chỉ là ngươi phải cẩn thận, nếu Orlando muốn giết ngươi, nhất định ông ta sẽ không bỏ qua, tiếp đó, ông ta rất có thể sẽ phái ra Đại Ma Pháp Sư. . ."
Bên người của Orlando có vô số cao thủ. Song, sau khi tấn cấp Ma Pháp sư cao cấp, Trần Lạc đã không còn là Tiểu Ma Pháp Sư mặc người nhào nặn kia.
Mặc dù hắn một lòng hướng về ma pháp, không muốn để ý tới việc vặt vãnh khác, càng không muốn trêu chọc vương thất.
Nhưng nếu như Orlando được một tấc lại muốn tiến một thước, Trần Lạc có năng lực, cũng có thực lực, để vương thất Lorrain đổi tên.
Chỉ có điều, sau sự kiện sát thủ, trong một đoạn thời gian rất dài, bên cạnh Trần Lạc đều không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra.
Vợ chồng Ouston đã đến Vương Đô được một đoạn thời gian, nhưng còn chưa có dự định quay về thành Yapool, xem ra hai người bọn họ giống như muốn ở chỗ này ăn tết.
Trong khoảng thời gian này, thái độ của Ouston đối với Trần Lạc đã hòa hoãn hơn, chủ yếu do ông ta bắt đầu học nấu nướng với Trần Lạc, không có khả năng luôn luôn ôm địch ý với hắn giống như trước kia.
Dứt bỏ mặt khác không nói, Ouston tuyệt đối được ca tụng là một người cha tốt và một người chồng mẫu mực.
Ông ta sở dĩ học nấu ăn cùng Trần Lạc là vì mẹ của Isabella đối với trù nghệ của Trần Lạc tán thưởng không ngớt. Vậy sau này, đường đường là thành chủ của thành Yapool, Ma Pháp sư cao cấp, công tước Ouston thường xuyên giống như Trần Lạc, mặc tạp dề bận rộn trước bếp lò.
Trần Lạc ngay từ đầu tự mình nấu cơm là vì luyện tập khống chế Hỏa nguyên tố.
Về sau thì trở thành thói quen, tự mình động tay động chân mới không cần chịu đựng một ngày ba bữa đều là bánh mì tàn phá.
Trên phương diện nấu nướng, Ouston rất có năng khiếu, Trần Lạc đã từng tay nắm tay dạy cô Britney và Isabella, các nàng làm ra vẫn là hắc ám nấu ăn.
Ouston chỉ nhìn Trần Lạc nấu cơm mấy lần thì có thể tự mình xuống bếp, hơn nữa cũng không phải bắt chước Trần Lạc, ông ta thậm chí còn có thể dựa vào khẩu vị của mẹ Isabella đưa ra một ít thay đổi sáng tạo.
Là con gái rượu của Ouston, Isabella chẳng kế thừa nửa phân năng khiếu nào về phương diện này của cha mình.
Đây đối với Isabella mà nói là một chuyện tốt, xem như rời khỏi Trần Lạc, nàng vẫn còn Ouston người cha này.
Ngược lại cô Britney để Trần Lạc không yên lòng.
Nếu như về sau hắn rời khỏi Vương Đô rời khỏi đại lục, không biết một mình nàng có thể thay đổi thói quen hay không. . .
Lúc ăn cơm, Britney nhìn về phía Trần Lạc, hỏi: "Blair, mấy ngày nay Kristen có đến trường hay không?"
"Không có." Trần Lạc lắc đầu, đáp: "Đã rất lâu em chưa gặp nàng."
Chuẩn xác mà nói, từ sau cái chết của Nhị vương tủ, Trần Lạc rốt cuộc chưa từng gặp Kristen.
Lớp hệ Thủy đổi giáo viên chủ nhiệm, Trần Lạc không gặp nàng ở trường, cũng không thấy nàng đến nơi này.
Trần Lạc đã từng hỏi Catherine thì biết được đáp án, vương hậu vì mất ái tử nên quá thương tâm, Kristen một mực túc trực bên cạnh nàng.
Có thể đây quả thực quá không bình thường.
Xem như vương hậu đau lòng vì mất con, Kristen cũng không cần mỗi ngày hai mươi bốn giờ bồi tiếp nàng. Đây giống như bị giam lỏng hơn. Trong vương quốc, người có thể giam lỏng công chúa chỉ có quốc vương.
Trần Lạc nghĩ một chút rồi nói: "Em sẽ xin nhờ bác sĩ Catherine để nàng hỗ trợ hỏi thăm tin tức về cô Kristen."
Hiện tại, Trần Lạc và Catherine đã rất thân thiết, khi hắn đề cập chuyện này, Catherine gần như đồng ý không chút do dự.
"Mặc dù hiện tại chị cũng không thể thấy công chúa điện hạ, nhưng chị sẽ cố gắng nghĩ biện pháp."
"Cám ơn chị Catherine." Trần Lạc nhìn nàng, nói: "Nếu quả như thật sự không gặp được nàng, cũng không cần miễn cưỡng."
Catherine mỉm cười nói: "Yên tâm đi, chị sẽ cẩn thận."
Một giờ sau, Trần Lạc lại lần nữa gặp được Catherine.
Sắc mặt nàng có phần nghiêm túc nhìn Trần Lạc, nàng nói: "Trong vương cung giống như xảy ra chuyện gì, công chúa không ở trong cung điện của vương hậu, quốc vương bệ hạ không cho phép bất cứ kẻ nào gặp nàng, thỉnh cầu của chị cũng bị từ chối. . ."
Trần Lạc lẩm bẩm hỏi: "Không gặp được nàng sao?"
Catherine đưa một tờ giấy cho Trần Lạc, nói: "Mặc dù chị không thấy điện hạ, nhưng đoàn trưởng của kỵ sĩ đoàn nhờ chị gửi thứ này cho em, nàng nói đây là Kristen điện hạ gửi cho em."
Trần Lạc mở tờ giấy kia ra thì phát hiện trên đó có mấy chữ viết.
"Đi mau, rời khỏi Vương Đô, rời khỏi Lorrain!"
Trên tờ giấy trắng, nét chữ này rõ ràng là của Kristen