Horta kinh ngạc nhìn Trần Lạc, sau một khắc cũng không chút nào do dự quỳ xuống.
Mặc dù hắn còn không biết tại sao phải quỳ, nhưng hai vị trưởng lão đều quỳ, hắn còn dám đứng đấy sao?
Cử động đột ngột của ba người cũng làm cho Trần Lạc không kịp chuẩn bị giật cả mình.
Hắn nhìn hai người trên đất, kinh ngạc nói: “Sứ giả?”
Bà lão tóc trắng phơ quỳ rạp trên đất, cung kính nói: “Ngài có thể sử dụng vu thuật, lại có thể phóng thích ma pháp, ngài chính là sứ giả của Nữ Thần.”
Trần Lạc lắc đầu, nói: “Ta không phải sứ giả gì đó...”
Lão già kia kiên định nói: “Mấy ngàn năm nay, chúng ta vẫn luôn chờ đợi đợi sứ giả, hiền giả đã từng tiên đoán thời điểm sứ giả xuất hiện, chính là lúc nữ thần lần nữa giáng lâm...”
Hai vị trưởng lão Vu Sư này hiển nhiên hiểu lầm điều gì đó, đánh chết hắn cũng sẽ không tin tưởng sẽ có người ở mấy ngàn năm trước biết hắn sẽ từ một thế giới khác xuyên đến đại lục Thần Ân.
Chẳng qua, đây đối với Trần Lạc mà nói, cũng không phải là một chuyện xấu.
Hắn nhìn hai người, hỏi: “Trước kia chưa từng có vị sứ giả nào xuất hiện sao?”
“Không có.” Hai người lắc đầu, lão già kia tiếp tục nói: “Năng lực câu thông ma pháp nguyên tố của chúng ta bị đám đạo tặc vô sỉ kia tước đoạt, nữ thần bèn dạy cho chúng ta thần thuật, mấy ngàn năm nay, chúng ta vẫn luôn chờ đợi đợi nữ thần lần nữa giáng lâm...”
Ngắn gọn trong lúc nói chuyện với nhau, Trần Lạc đạt được mấy tin tức quan trọng.
Thứ nhất, Vu Sư chưa từng có sứ giả xuất hiện, hắn là người thứ nhất, nói cách khác, từ xưa đến nay, hắn là người duy nhất có thể đồng thời phóng thích vu thuật và ma pháp.
Thứ hai, người bị Ma Pháp sư gọi là Thần Hắc Ám, Vu Sư kêu nàng là nữ thần, đây là lần thứ nhất Trần Lạc biết được giới tính của Thần Hắc Ám.
Thứ ba, nữ thần sẽ lần nữa giáng lâm, nói cách khác, nàng đã sống mấy ngàn năm, nói như vậy, nếu như Ma Pháp Chúng Thần còn sống, mỗi người cũng đều là lão quái vật hơn ngàn tuổi.
Thứ tư, bọn họ nói năng lực câu thông ma pháp nguyên tố của họ bị tước đoạt, nói cách khác, Vu Sư vốn dĩ có thể sử dụng ma pháp, đến cùng là nguyên nhân gì để bọn họ đã mất đi loại năng lực này, “Đạo tặc vô sỉ”trong miệng của họ hẳn chính là Ma Pháp Chúng Thần?
Có một số việc, Trần Lạc tạm thời còn không chiếm được đáp án, hắn nhìn hai người, nói: “Ta không biết ta có phải là sứ giả mà các người nói hay không, có lẽ là các người nhận lầm người.”
“Sẽ không sai.” Lão già kia nói: “Vu Sư có thể sử dụng ma pháp chính là sứ giả mà nữ thần tuyển định, xin mời sứ giả theo chúng ta tiến về bộ lạc...”
Chuyện phát triển ngoài Trần Lạc đoán trước, hắn vốn muốn dùng một tháng lương thực tạo mối quan hệ cùng Horta, chờ đến khi thân thiết hơn, từ chỗ bọn họ thu hoạch nhiều vu thuật hơn.
Làm sao hắn cũng không nghĩ tới không hiểu thấu lại trở thành sứ giả.
Chuyện này rất hiển nhiên là một sự hiểu lầm, Trần Lạc không phải là sứ giả gì đó, nhưng hắn cũng không khăng khăng phủ nhận, dù sao thân phận này có thể mang đến cho hắn càng nhiều tiện lợi và chỗ tốt.
Tinh thần lực của Hai vị trưởng lão chỉ ngang ngửa Đại Ma Pháp Sư, bọn họ không biết Phi Hành Thuật, nhưng có nhánh cây từ dưới chân của bọn họ mọc lên, nâng bọn hắn di chuyển về phía trước, tốc độ cũng không chậm hơn lúc Trần Lạc dùng Phi Hành Thuật một chút nào.
Rừng rậm vốn đi chính là mê cung tự nhiên, Trần Lạc thân ở trong đó, xem như bay ở trên trời, sau khi tiến vào, dõi mắt nhìn lại, đập vào mắt tất cả đều là cây cối, căn bản không phân biệt được phương hướng.
Tùy tiện ở đây tìm một chỗ giấu hơn mấy nghìn người, người khác sẽ không cách nào tìm thấy.
Trên đường đi, Trần Lạc cũng không có nhàn rỗi, mà hỏi bọn họ rất nhiều vấn đề.
Hầu hết những nghi hoặc lúc trước trong lòng của hắn cũng được giải đáp.
Quả nhiên, ở trong mắt của Ma Pháp sư, Vu Sư là dị đoan, còn trong mắt của Vu Sư, Ma Pháp sư, thậm chí Ma Pháp Chúng Thần cũng không khá hơn chút nào.
Hai vị trưởng lão nói cho hắn biết ma pháp cũng không phải là Ma Pháp Chúng Thần truyền thụ cho, năng lực câu thông ma pháp nguyên tố là các thiên phú bẩm sinh của người cổ đại.
Do Ma Pháp Chúng Thần hạn chế loài người sử dụng năng lực ma pháp, từ đó về sau, Ma Pháp sư cần dựa vào thần chú và kết ấn mới có thể câu thông được ma pháp nguyên tố.
Các tiền bối Vu Sư vì phản kháng những kẻ trộm vô sỉ này mới đi lên một con đường khác không giống với tứ hệ ma pháp, mà người dẫn đường của bọn họ chính là nữ thần trong miệng Vu Sư, cũng là nữ thần Hắc Ám trong mắt của Ma Pháp sư.
Bà lão kia bi phẫn nói: “Ma pháp là thuộc về tất cả mọi người, là những kẻ trộm kia hạn chế năng lực của chúng ta, để cho chúng ta biến không bằng cả Ma thú. Buồn cười là những Ma Pháp sư ngu xuẩn lại xem những kẻ trộm đó như Chân Thần, bọn họ là sỉ nhục của nhân loại...”
Trần Lạc suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra đến cùng dùng phương pháp gì mới có thể hạn chế thiên phú của một chủng tộc, để ma pháp vốn dĩ không cần thần chú và kết ấn, sinh sinh tăng thêm một cái thiết lập quái dị này.
Kẻ có thể thay đổi quy tắc của vũ trụ ------ có được khả năng này này và Đấng Sáng Thế khác nhau ở chỗ nào?
Đương nhiên, cũng có thể là tri thức của Trần Lạc có hạn, không tưởng tượng ra được nền văn minh bậc cao hoặc khả năng của sinh mệnh cao cấp.
Nhưng trong lòng của hắn mơ hồ cảm thấy bà lão này nói có mấy phần đạo lý.
Giống như hắn không cần thần chú và kết ấn vẫn có thể thi triển ma pháp, điều này mới có thể dễ dàng giải thích vì sao ngay cả con thỏ cũng có thể thuận miệng phun ra hoả cầu, trong khi đó loài người có được trí tuệ cao đẳng, lại phải tiếp nhận thiết lập hiếm thấy như vậy.
Các Vu Sư sử dụng vu thuật chính là minh chứng cho suy đoán này.
Theo lý thuyết, Ma Pháp và vu thuật, trên bản chất là cùng một loại lực lượng thần bí, dựa vào cái gì một bên cần thần chú và kết ấn, một nhóm người khác không cần?
Trần Lạc không dám tiếp tục đào sâu suy nghĩ những chuyện này, bởi vì chỉ cần hắn bắt đầu suy nghĩ sẽ không cách nào vòng qua Ma Pháp Chúng Thần và Nữ Thần Hắc Ám.
Đếng cùng là tồn tại như thế nào mới có thể thay đổi quy tắc cố định của vũ trụ, chỉ cần ngẫm lại những “Thần” này vẫn tồn tại trên đại lục Thần Ân, Trần Lạc cũng cảm thấy không rét mà run.
Nơi tụ tập của bộ lạc Vu Sư còn xa hơn Trần Lạc tưởng tượng, hắn trọn vẹn bay một giờ, bà lão kia mới chỉ về đằng trước, nói: “Ngài sứ giả, phía trước chính là bộ lạc.”
Trần Lạc nhìn qua thì thấy một mảnh cây cối um tùm.
Trong khu vực đó, gần như mỗi cái cây đều to cỡ mười người ôm không xuể, nhìn kỹ lại mới phát hiện đây không phải là cây cối, thân cây rỗng ruột, trên cây có từng cửa sổ. Những cây này được trạm khắc thành từng ngôi nhà tinh xảo.
Nếu như chỉ từ trên cao nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy một khu rừng tươi tốt, tuyệt đối không phát hiện nơi này còn ẩn giấu một bộ lạc loài người.
Bốn người Trần Lạc đi vào, thỉnh thoảng có người từ trong nhà cây đi ra hành lễ với ông bà lão kia.
Những người này dùng ánh mắt tò mò nhìn Trần Lạc, rất nhiều người từ khi bắt đầu ở đây, chưa từng nhìn thấy người bên ngoài.
Về phần những đứa trẻ thì giấu đầu ở phía sau cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía Trần Lạc ngập tràn hiếu kỳ và sợ hãi.
Các Vu Sư rời xa thành thị, trốn ở trong núi sâu, mặc dù an toàn, nhưng cũng có rất nhiều điều bất tiện.
Thiếu lương thực và vật tư chính là khuyết điểm lớn nhất.
Nơi này cũng không thích hợp trồng trọt, ngoại trừ săn giết Ma thú, cũng chỉ có dựa vào một ít thịt rừng trong núi để sinh sống.
Những người mà hắn thấy trên đường, mặc kệ là người lớn hay trẻ nhỏ đều gầy trơ cả xương, người có thân thể cường tráng giống như Horta cực ít.
Những người trưởng thành thì gầy gò, trẻ nhỏ cũng xanh xao vàng vọt, phần lớn đều suy dinh dưỡng.
Trong ngôi nhà cây phía trước chợt có một cô bé năm sáu tuổi chạy đến, cô bé chạy đến Trần Lạc trước mặt, chớp chớp đôi mắt to tròn, hỏi: “Vu Sư tiểu ca ca, anh đã đến...”
Trần Lạc nhẹ nhàng sờ lên đầu của Pira, rồi nhìn về phía lão gìa kia, hỏi: “Cuộc sống ở đây có vẻ không tốt lắm.”
Lão già than nhẹ một tiếng, nói: "Mấy năm qua, Ma thú ở xung quanh đã bị săn giết xong, Ma thú không dám đến gần nơi này, bọn nhỏ chỉ có thể đi săn ở chỗ xa hơn. Chẳng qua, trong bộ lạc còn một ít lương thực, hẳn có thể chống nổi qua mùa đông năm nay."
Trong tình huống bình thường, lương thực Trần Lạc mang tới chỉ đủ để anh em Horta ăn nửa tháng, hắn vốn muốn nhờ vào đó để gia tăng số lần tiếp xúc với Vu Sư, hiện tại cũng không cần nữa.
Hắn lấy ra thẻ vàng đưa cho lão già kia, rồi nói: “Trong này có một ngàn đồng vàng, đưa cho các tộc nhân để sống mùa đông đi.”
Ngay cả sinh tồn Vu Sư chỉ có thể trốn đông trốn tây, muốn dựa vào kiếm tiền để mua bán lương thực càng khó khăn hơn.
Một ngàn đồng vàng này đủ cho toàn bộ tộc nhân vượt qua mấy mùa đông gian khổ.
Lão già chậm rãi đưa tay đón nhận tấm thẻ vàng, cung kính nói: “Cám ơn sứ giả ban thưởng...”
Lão cũng không từ chối, cũng không có khách khí. Trong lòng bọn họ, địa vị của sứ giả chỉ ở phía dưới nữ thần.
Bọn họ sẽ không từ chối sứ giả ban thưởng, cũng sẽ không từ chối mệnh lệnh khác của sứ giả.