Từ Lorrain xuất phát, ngắn ngủi mười ngày, bọn người Trần Lạc đã đến vương đô của Gaya. Tasia đã công bố hành trình của bọn họ từ trước. Cách vương đô khoảng năm dặm, hai bên đường phố đã xuất hiện những người mặc áo choàng học giả. Càng đến gần vương đô, số người này càng lúc càng đông.
“Nghe đồn Blair ma quỷ đến Gaya chúng ta.”
“Ngay trong chiếc xe ngựa kia.”
“Không ngờ Tasia điện hạ có thể mời được hắn. Đây là chuyện trọng đại nhất trong giới toán học!”
“Nếu như hắn có thể ở lại Gaya thì tốt biết mấy, Lorrain có Thần Toán Học, chúng ta có Ma Quỷ Toán Học, ma quỷ chưa chắc sẽ thua thần...”
. . .
Trên xe ngựa, Trần Lạc hạ màn xuống, thu tầm mắt lại, bèn quay sang nói với Tasia: "Xem ra điện hạ rất được hoan nghênh trong nước.”
“Bọn họ cũng không phải hoan nghênh ta.” Tasia nhìn Trần Lạc, nói: “Blair còn chưa biết, tiếng tăm của cậu đã truyền khắp Gaya.”
Trần Lạc chú ý tới trên tay của những người kia cũng không có tảng đá, rau quả, càng không có trứng thối, xem ra Tasia không lừa hắn.
Đội xe cách vương đô khoảng một dặm thì dừng lại, Twain ở bên ngoài vén rèm xe lên, anh lên tiếng: “Điện hạ, ngài Blair, quốc vương bệ hạ đang ở phía trước."
Trần Lạc không nghĩ tới quốc vương Gaya sẽ đích thân nghênh đón bọn họ. Từ những công trình dọc đường và thái độ của quốc vương đến xem, khó trách Gaya được gọi là Thiên Đường của học giả. Chỉ đơn thuần nhìn thái độ của vương thất đối với học giả, không phải quốc gia khác có thể so sánh.
Tasia nhảy xuống xe ngựa, đi về phía trước, nói với một người đàn ông đội vương miện trên đầu: "Cha, con đã trở về."
Evans mỉm cười nhìn nàng, nói: "Vất vả."
Tasia nhìn về phía Trần Lạc bên cạnh, giới thiệu: "Vị này chính là ngài Blair."
Evans cười nói: "Ngài có trẻ hơn trong tưởng tượng của ta, hoan nghênh ngài đến Gaya. Vương cung đã chuẩn bị xong tiệc tẩy trần, mời ngài đến vương cung."
Con đường đến vương cung đã bị phá hỏng, quần chúng vây xem chật nít, bọn người Trần Lạc đành bay về vương cung.
Trong quá trình này, Trần Lạc kinh ngạc phát hiện quốc vương Evans của Gaya cũng là một vị Ma Đạo sư.
Bề ngoài, quốc vương Orlando là Đại Ma Pháp sư, nhưng thực lực thật sự của ông ta đã đạt tới Ma Đạo Sư. Trong thượng tầng quý tộc, đây cũng không phải là bí mật gì.
Tứ đại đế quốc cấm những vương quốc xảy ra chiến tranh. Chẳng qua, đối với thay đổi chính quyền, bọn họ cũng không có bao nhiêu hạn chế, vương thất phải đảm bảo vị thế an ổn, cũng cần có thực lực cường đại.
Buổi tiệc cung đình Trần Lạc đã từng tham gia một lần, lần này mang đến cho hắn cảm giác càng chính thức hơn. Những người tham gia cùng với hắn hôm nay không phải là Quý tộc của Gaya, mà là học giả. Trong đó, hầu hết đều là học giả toán học, bao gồm cả hội trưởng, phó hội trưởng của hiệp hội Toán Học, hội trưởng của hiệp hội Khoa Học, hội trưởng của hiệp hội Chiêm Tinh, hội trưởng của hiệp hội Luyện Kim vân vân...
Tasia giới thiệu từng người cho hắn, Trần Lạc cũng không nhớ được mấy người. Đối với những học giả này và cả tiệc tối phong phú, Trần Lạc đều không cảm thấy hứng thú, một lòng nghĩ đến việc Tasia đáp ứng hắn đọc bản ghi chép của Thánh Ma Đạo Sư.
Tasia cảm nhận được tâm tình của Trần Lạc, buổi tiệc trôi qua được một nửa thì nàng nhìn về phía Evans, nói: "Cha, ngài Blair một đường bôn ba, hẳn đã rất mệt mỏi, con dẫn ngài ấy xuống nghỉ ngơi trước."
Evans khẽ gật đầu, nói: "Con thân với ngài Blair, lần này hãy thay mặt cho vương thất chăm sóc cho ngài ấy đi."
Tasia đứng dậy, nháy mắt mới Blair, nói: "Blair, đi thôi."
Trần Lạc hiểu ý của nàng, bèn khom người cúi chào quốc vương một cái, nói “Tôi đi xuống trước, quốc vương bệ hạ từ từ hưởng dụng.”
Hai người đi ra sảnh yến hội, Tasia nhỏ giọng nói: “Hiện tại ta mang Blair đi xem bản ghi chép của Thánh Ma Đạo Sư, nhưng bản ghi chép này không cho phép ngoại nhân quan sát, cậu có thể giữ kín bí mật hay không?”
Trần Lạc khẽ gật đầu, đảm bảo nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho người khác.”
Tasia thấp giọng nói: “Đi theo ta.”
Trần Lạc đi theo Tasia, xuyên qua hơn phân nửa vương cung, lại băng qua hai dãy hành lang dài dằng dặc, cuối cùng đến phía trước một ngôi tháp.
“Đây là Tàng Thư Lâu của vương thất.” Tasia lấy ra chìa khoá, sau khi mở khóa, nàng đẩy hai cánh cửa nặng nề ra.
Theo Tasia giới thiệu, điển tịch được cất giữ ở đây đều rất trân quý, có bản thảo của đại học giả, cũng có bản ghi chép ma pháp của Đại Ma Đạo Sư, trong đó quý giá nhất chính là bản ghi chép của Thánh Ma Đạo Sư, cũng được cất giữ ở tầng cao nhất.
Hai người men theo một cầu thang hình xoắn ốc, từng bước trèo lên tầng cao nhất. Ở trung tâm của tầng này có một cái đài, trên bàn trưng bày một quyển sách rất mỏng, bên ngoài được chụp bằng một chiếc lồng thủy tinh.
Tasia nói: “Đây là bản ghi chép của Thánh Ma Đạo Sư Kohl, bên trong viết kiến thức sau khi trở thành Thánh Ma Đạo Sư của ngài ấy. Bản ghi chép này đã tồn tại rất lâu, lúc cậu đọc xin hãy cẩn thận một chút.”
Trần Lạc gật đầu nói: “Tôi sẽ cẩn thận.”
Đây không phải lần đầu tiên hắn tiếp xúc với cường giải Thánh giai, Thánh Vu Sư tương đương với Thánh Ma Đạo Sư, chỉ là bản ghi chép của Thánh Vu Sư Hách Lý Diệp lại là nhật ký được viết cách đây sáu mươi năm trước, khi đó hắn vẫn chỉ là một Vu Sư học đồ, bên trong ngoại trừ bộ ngực của thiếu nữ, cũng không có vật gì giá trị.
Nhưng bản ghi chép của Thánh Ma Đạo Sư trước mặt hắn lại không giống. Trần Lạc đã hỏi thăm rõ ràng từ chỗ của Tasia. Quyển sách này được viết sau khi trở thành Thánh Ma Đạo Sư, bên trong nhất định ẩn chứa bí mật Trần Lạc muốn biết.
Trần Lạc câu thông Phong nguyên tố, cẩn thận lật ra một tờ.
Bản ghi chép của vị Thánh Ma Đạo sư tên là Kohl này không hề giống với một quyển nhật ký, mà là bản thảo ma pháp của ông.
Ông lấy kiến thức và trải nghiệm trên con đường trở thành Thánh Ma Đạo Sư để phân tích và nghiên cứu ma pháp hệ hỏa từ học đồ đến siêu giai. Đây đối với Trần Lạc là một trợ giúp rất lớn. Trên con đường ma pháp sau này, sự giúp đỡ của cô Britney dành có hắn có hạn, nhưng bản ghi chép này sẽ giúp trải phẳng con đường cho hắn.
Ít nhất trên việc học ma pháp siêu giai hệ Hỏa có thể giúp hắn giảm bớt rất nhiều thời gian.
Nội dung trong bản ghi chép được viết rất tung lung, có thể thấy vài thứ chỉ là ý nghĩ nhất thời của ông, sau đó cũng không được đề cập đến nữa.
Song, bản ghi chép này cho Trần Lạc ích lợi không nhỏ, sau khi nhân loại tấn cấp Thánh Ma Đạo Sư dường như sẽ thay đổi ở phương diện nào đó, không chỉ có thể kéo dài tuổi thọ, đối với ma pháp nguyên tố cũng có miễn dịch ở mức độ nhất định. Đồng thời, Trần Lạc cũng được biết, ma pháp Thánh giai cần thu hoạch ở tứ đại đền thờ. Khi tinh thần lực của Đại Ma Đạo Sư đạt đủ yêu cầu tấn cấp, có thể tự mình đến tứ đại đền thờ. Ở đó, họ có thể biết được phương pháp để tấn cấp Thánh Ma Đạo Sư, đồng thời thu hoạch được ma pháp Thánh giai.
Trần Lạc tiếp tục lật từng trang giấy, mãi cho đến khi hắn nhìn thấy dòng chữ này.
"Hôm nay, Lucia hỏi ta một vấn đề, vì sao con thỏ nàng nuôi có thể phun ra hỏa cầu mà không cần thần chú, cũng không cần kết ấn, nhưng Ma Pháp sư chúng ta lại cần..."
"Ta không cách nào trả lời câu hỏi của nàng bởi vì ta là Thánh Ma Đạo Sư, cũng không làm được chuyện mà con thỏ này làm được..."
"Ma Pháp sư không phải là con cưng của Thần sao, vì sao chúng ta còn không bằng Ma Thú, ta nghe nói Vu Sư sử dụng vu thuật cũng không cần thần chú và kết ấn, vu thuật và ma pháp khác nhau chỗ nào..."
"Không phải như vậy, chuyện này ta không nghĩ ra nhưng ta có một giả thuyết, ta muốn đi đền thờ để tìm đáp án..."
...
Đây cũng là vấn đề mà Trần Lạc đã thắc mắc rất lâu, khi hắn không kịp chờ đợi lật trang tiếp theo thì mới phát hiện, sau đó trống rỗng.