Nói không phải tóc Isabella, nói rõ trên có những cô gái khác đã từng ngủ trên giường của hắn.
Thừa nhận là tóc Isabella ------ Ouston vốn không thích hắn, lần này càng sẽ không buông tha cho hắn.
Ngay lúc Trần Lạc đang tiến thối lưỡng nan, Isabella và Alice tay trong tay từ bên ngoài đi tới, nàng nhìn Ouston một chút, kinh ngạc hỏi: "Cha, cha tìm Blair có chuyện gì sao?"
Ouston nhìn sợi tóc trong tay một chút, lại nhìn Isabella một chút, nói: "Cha không tìm Blair, cha tìm con, con ra đây."
Isabella bị Ouston dẫn ra ngoài, Trần Lạc nhìn Alice, cười nói: "Đã lâu không gặp, cậu trông còn đẹp hơn trước kia."
Alice vốn thành thục hơn Isabella. Ba năm không thấy, ngoại trừ bề ngoài của nàng trưởng thành không ít, khí chất cả người cũng thay đổi không nhỏ.
Trên mặt của Alice hiện ra một tia đỏ ửng, nàng nói: “Blair cũng thay đổi không nhỏ.”
Không đợi Alice hỏi, Trần Lạc liền chủ động giải thích: "Lúc đó, chuyện tớ là Trần Lạc không tiện lộ ra ngoài, hi vọng Alice chớ trách tớ vì giấu cậu. . ."
Alice mỉm cười, cũng không thèm để ý chút nào, nàng nói: "Tớ có thể hiểu được, người cứu tớ là Blair, cũng là Hiền Giả Trần Lạc."
Trần Lạc nói: "Nơi này không có cái gì Hiền Giả, cậu vẫn xưng hô tớ giống như lúc trước đi."
Sau khi bị mọi người gọi là Hiền Giả, rất nhiều chuyện đều thay đổi. Mặc kệ là hội trưởng Calvin, viện trưởng Archie hay những người quen khác, thái độ và cách xưng hô của họ với hắn đều có ít nhiều thay đổi.
Ngay cả Ouston nhìn hắn cũng càng không vừa mắt.
Đương nhiên, cũng có vài thứ không thay đổi, ví dụ như Isabella, cô Britney, Toby. . . , nếu như ngay cả Alice, người từng có sinh tử chi giao với hắn về sau đều gọi hắn là Hiền Giả, vậy cái danh hiệu Hiền Giả này cũng không có gì hay ho.
Alice khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vậy tớ vẫn gọi cậu là Blair nhé."
Trần Lạc cười nói: "Tớ vốn chính là Blair."
Nữ lớn mười tám biến, trước kia rất nhiều chuyện cũng đang dần dần thay đổi. Trước đây, Alice và Isabella là kẻ địch, hiện tại là bạn tốt, mà còn ảnh hưởng lẫn nhau. Lúc trước, Alice nhiệt tình hoạt bát, hiện tại thích độc lai độc vãng giống như Isabella, lúc trước Isabella thường thường không có gì lạ, hiện tại đã có 6 phần quy mô của Alice.
Trần Lạc và Alice tùy ý trò chuyện, chỉ chốc lát sau, Isabella đỏ mặt cúi đầu từ bên ngoài đi tới.
Rất hiển nhiên, nàng nhất định bị Ouston khiển trách.
Dù sao, tóc trên giường của Trần Lạc vô luận là từ màu sắc hay chiều dài đều ăn khớp với tóc của nàng.
Alice nhìn ra dị thường của nàng, hiếu kỳ hỏi: "SaSa, cậu thế nào?"
"Không, không có gì." Isabella lắc đầu, nói: "Hôm nay không cần lên lớp, chúng ta ra ngoài dạo phố đi. . ."
Alice nhìn nàng một chút, lại nhìn Trần Lạc một chút, nói: "Tớ còn có chút chuyện, hai người đi thôi. . ."
Isabella bỗng nhiên nghĩ đến thân phận của hắn bây giờ không giống với lúc trước, cứ như vậy ra ngoài, khẳng định sẽ bị các học giả tranh nhau vây xem, bầu không khí gì cũng không có, không khỏi có chút thất vọng nói: "Được rồi, vẫn nên ở nhà thôi."
Rất nhanh, nàng nhớ tới chuyện gì đó rất vui vẻ, đắc ý nhìn Trần Lạc, nói: "Một hồi để cho cậu kiến thức một chút tài nấu nướng của tớ, cô Britney nói tài nấu nướng của tớ đã vượt qua cậu."
"Tốt." Trần Lạc đối với điều này biểu thị đồng ý.
Hắn vẫn rất tình nguyện thấy dáng vẻ xuống bếp của Isabella, thật ra trù nghệ của Trần Lạc không tính là tốt, chỉ là so sánh với nướng bánh mì, hắn có nhiều mánh lới hơn. Nếu như Isabella nghiêm túc nghiên cứu mấy năm, nàng vượt qua hắn là chuyện rất bình thường.
Alice cũng đi theo Isabella: "Tớ đến hỗ trợ."
Trần Lạc bước vào trong sân, nhìn Isabella và Alice đang bận rộn trong nhà bếp, một cảm giác thỏa mãn tự nhiên sinh ra tự đáy lòng.
Cảm nhận được một ánh mắt khác trong sân, hắn quay đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Britney. Trong mắt của nàng lóe lên vẻ bối rối, nàng lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác giả vờ như đang nghiêm túc tưới hoa.
Trần Lạc thở dài một tiếng ở trong lòng, có một số chuyện đã xảy ra, mặc dù hai người đều giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, nhưng chung quy không thể trở về như lúc trước. Sau đó, hắn nhìn về phía một ánh mắt khác, ánh mắt rất lạnh lùng của Ouston. Nó cho Trần Lạc cảm giác như thể sau một khắc, ông liền phóng ra một ma pháp siêu giai.
Bầu không khí có chút xấu hổ, mãi đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Barnett nhanh chân từ ngoài cửa đi tới, là chấp sự cao cấp của đền Thổ Thần. Mặc dù, ông từng nghe đến Hiền Giả Trần Lạc, nhưng chuyện trong giới thuật, trước giờ ông cũng không quan tâm, đã là Ma Đạo Sư, điều ông thờ phụng chính là thực lực tuyệt đối, không cách nào để mắt đến những học giả yếu đuối kia.
Hiền Giả cũng là học giả.
"Ai là Blair..." Ông đi vào sân nhỏ, hững hờ nói một câu, sau đó liền trở thành tiêu điểm của ba ánh mắt.
Ba ánh mắt cùng nhau giao hội trên người của Barnett, bước chân của ông bỗng nhiên dừng lại, cả người rùng mình một cái. Một cơn ớn lạnh mãnh liệt chạy dọc sống lưng xộc lên óc. Giờ phút này, ông sinh ra một loại ảo giác rất hoang đường. Phảng phất như người đứng đối diện ông không phải là ba tên Ma Pháp sư đê gia, mà là ba Đại Tế Ti xếp hạng đầu của đền thờ. Ba người kia đã tiệm cận Thánh Ma Đạo Sư, mỗi một người có thể đối đầu với mấy chục Đại Ma Đạo Sư phổ thông. Mặc dù chuyện này căn bản không thể nào, nhưng Barnett vẫn khiêm tốn hơn rất nhiều, ông lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi: "Xin hỏi, vị nào là Hiền Giả Blair?"
Ánh nắng lại một lần nữa rọi xuống sân như thể quét cả gió nồm quét mùa đông. Cảm giác nguy hiểm cực độ kia trong chớp mắt biến mất vô tung vô ảnh.
Barnett thở phào một hơi, "ắt hẳn gần đây bản thân chịu áp lực quá lớn mới sinh ra ảo giác hoang đường này", ông tự nhủ.
Trần Lạc đứng trong sân nhìn người xa lạ, hắn lên tiếng hỏi: "Ta là Blair, ngài là ai?"
Barnett một lần nữa ưỡn đỉnh đầu đầy cao ngạo của ông, nói: "Ta tên là Barnett, đến từ đền thờ."
Trần Lạc nhìn ông, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Barnett nhìn vẻ lạnh nhạt của Trần Lạc, biểu lộ trên mặt hơi cứng ngắc. Đây không phải là hướng nên phát triển à. Ở đại lục Thần Ân, đền thờ đại biểu cho Chúng Thần, chí cao vô thượng. Hắn nghe hai chữ "đền thờ", không nên mừng rõ như điên, cũng nên cung kính nghênh đón sứ giả chứ, sau đó nịnh nọt hỏi sứ giả giáng lâm là có chuyện gì phân phó không?
Trước kia, Barnett gặp phải tất cả mọi người đều như thế này.
Biểu tình này của hắn là gì!
Barnett cho rằng hắn không nghe rõ, lại lên tiếng: "Ta là sứ giả được đền Thổ Thần phái đến."
Trần Lạc hỏi: "Ngài sứ giả, có chuyện gì sao?"
". . ."
Barnett rốt cục từ bỏ, ông đưa bức thư cho Trần Lạc, mặt đen lên nói: "Đây là Tế Tự Theodore đưa cho ngươi."
"Theodore?" Cái tên này Trần Lạc cũng không lạ lẫm, đây là Tế Tự đầu tiên mà Trần Lạc nhìn thấy. Ở Gaya, Theodore từng ném hỏa cầu cho hắn.
Hắn nhận lấy bức thư, mở ra nhìn một chút. "Mời ta trở thành Tế Tự. . . , tại sao lại là Tế Tự, ở đền thờ của các người, vị trí Tế Tự trống nhiều như vậy sao?"
Barnett nghe vậy, sắc mặt đại biến, "Tế. . . , Tế Tự, cái này sao có thể!"
Sắc mặt của Barnett biến hóa. Đồng thời, Britney đang tươi hóa trong vườn, động tác cũng ngừng một lát. Cách đó không xa, trong mắt của Ouston lóe lên ánh sáng . .
Barnett một mặt không tin, cho đến bây giờ, vị trí Tế Tự của đền thờ không có chỗ trống. Mỗi một vị Tế Tự đều là Đại Ma Đạo Sư, nhưng không phải tất cả Đại Ma Đạo Sư đều có tư cách trở thành Tế Tự.
Tế Tự của đền thờ có địa vị rất tôn quý. Làm sao đền thờ có thể mời một Ma Pháp sư đê giai trở thành Tế Tự, Barnett nhanh chóng đọc hết nội dung bức thư, rất nhanh liền xác nhận một sự thật. Mặc dù bức thư này do Tế Tự Theodore viết, nhưng lấy danh nghĩ của Đại Tế Tự.
Khi Chúng Thần chưa giáng lâm đại lục, ý chỉ của Đại Tế Tự chính là ý chỉ của thần...