"Em không có ngực." Trần Lạc vỗ vỗ bộ ngực của mình, nói: "Nếu như em là nữ nhân, mặc dù ngực chưa chắc lớn bằng chị, nhưng cũng không thể nào một chút đều không có."
Nói hắn là sứ giả, còn có một chút căn cứ, nói hắn là nữ thần, hoàn toàn chính là vô nghĩa.
Trần Lạc rất rõ ràng mình từ đâu đến, nếu như có thể sử dụng hai loại lực lượng chính là thần, vậy Isabella và cô Britney có thể tuỳ tiện điều khiển nguyên tố vật chất, chẳng phải cũng là thần luôn ư?
Trên thế giới này nào có nhiều thần như vậy. . .
"Nhưng. . . "
Catherine còn muốn nói thêm điều gì thì bị Trần Lạc phất tay ngắt lời.
Trần Lạc nhìn nàng, chăm chú nói: "Em không phải sứ giả, cũng không phải nữ thần, càng sẽ không lãnh đạo Vu Sư đi lật đổ đền thờ, về sau bọn họ cần gì, có thể tìm em bất cứ lúc nào. Nếu như bọn họ muốn chiến đấu vì tín ngưỡng của mình, việc đó sẽ không liên quan gì đến em."
Catherine cúi đầu xuống, hồi lâu mới nói: "Thật ra dạng này cũng rất tốt, không có chiến tranh, không có tử vong, có lẽ nữ thần cũng đã sớm quên chúng ta. . ."
Trần Lạc nhìn nàng, hỏi: "Đến cùng có ai từng gặp nữ thần chưa?"
Catherine khẽ gật đầu, đáp: "Thời điểm Thánh Giả tấn cấp Thánh Vu Sư, ngài đã từng cảm nhận được nữ thần tồn tại."
"Làm sao tấn cấp Thánh Vu Sư?"
"Câu thông nữ thần thông qua đền nữ thần, nhận được nữ thần tán thành. . ."
". . ."
Trần Lạc nhìn Catherine, kinh ngạc hỏi: "Làm sao chị biết tất cả mọi chuyện?"
Catherine nói: "Sư phụ nói cho chị biết."
Trần Lạc rơi vào trầm tư, xem ra mặc kệ là Ma Pháp sư hay Vu Sư, để tấn cấp Thánh giai đều tránh không được phải tiếp xúc với đền thờ. Đây chỉ sợ là nguyên nhân vì sao suốt mấy ngàn năm qua đền thờ không suy yếu
Vô luận như thế nào, Trần Lạc cũng sẽ không đi đường này. Thánh Ma Đạo Sư không một ai có kết cục tốt, nếu như tấn cấp Thánh Ma Đạo Sư cần bỏ ra tự do và sinh mệnh để đánh đổi, Trần lạc tình nguyện ở lại nơi này.
Trước mắt, hắn còn xa xa không đi đến một bước này, hắn không nghĩ thêm chuyện này nữa. Hắn nhìn về phía Catherine, hỏi: "Chị từng nghe nói đến Ghost chưa?"
Catherine ngẩng đầu, cả kinh hỏi: "Tế Tự thứ chín!"
"Maggie thì sao?"
"Ngài Maggie là Tế Tự thứ ba!"
Catherine nhìn Trần Lạc, kinh ngạc hỏi: "Làm sao em biết họ?"
"Cách đây không lâu mới gặp bọn họ." Trần Lạc nói: "Nội bộ Vu Sư thật đúng là không quá đoàn kết."
Catherine nói: "Tế Tự thứ chín muốn khai chiến với đền thờ, Tế Tự Maggie là người duy nhất trong tam đại Tế Tự không muốn chiến tranh, bọn họ. . . , bọn họ đến ám sát em sao?"
"Một người là, một người không phải." So sánh với Ma Pháp sư, Vu Sư đã đủ yếu đi, thế mà còn đang nội đấu, loại tổ chức không đoàn kết này nhất định không có tiền đồ gì, Trần Lạc tuyệt đối không cân nhắc gia nhập.
"Để bọn họ tiếp tục sinh sống giống như bây giờ đi" Trần Lạc nhìn Catherine, nói: "Chí ít bọn họ có thể sống."
Catherine khẽ gật đầu, cũng không phủ nhận Trần Lạc.
Trước mắt, người biết thân phận sứ giả của Trần Lạc chỉ có bộ lạc nhỏ hơn trăm người này, một chút lực lượng này của bọn họ đối với chỉnh thể Vu Sư, quên tín ngưỡng, quên nữ thần Hắc Ám, quên thân phận Vu Sư, làm một người bình thường, đối với bọn họ mà nói, chưa chắc không phải là một chuyện tốt.
Trần Lạc rời nhà trên cây, hai vị trưởng lão có chút thấp thỏm nhìn hắn.
Trần Lạc để lại cho bọn họ một tấm thẻ có hạn mức một ngàn đồng vàng, cũng không nói lại về chuyện sứ giả, sau đó rời bộ lạc.
Trưởng lão Heiler không kịp chờ đợi nhìn Catherine, hỏi: "Sứ giả nói thế nào?"
Catherine im lặng một lát, mới lên tiếng: "Sứ giả để cho các người cố gắng còn sống."
. . .
Về đến nhà, Isabella vừa lúc ở trong viện, hỏi: "Blair, cậu đã đi đâu?"
Trần Lạc nói: “Ra ngoài thành luyện tập ma pháp."
Uy lực của ma pháp siêu giai rất lớn, hoàn toàn chính xác không thể luyện tập trong nhà, Isabella không hỏi tới nữa chuyện này, nàng mặc chiếc váy mới mua, ở trước mặt Trần Lạc dạo qua một vòng, hỏi: "Xem được không?"
Trần Lạc nhìn mặt của nàng, nói : "Đẹp mắt."
Isabella vụng trộm lườm Alice cách đó không xa một chút, đỏ mặt nói: "Tớ nói chính là váy. . ."
"Quần áo nào mặc ở trên người của cậu cũng đẹp hết."
Alice vẫn còn, Isabella không có ý tứ nói một ít lời với Trần Lạc, trong lòng ngọt ngào nhưng ngoài miệng lại bất mãn nói: "Trả lời không có tâm chút nào. . ."
Nàng rất nhanh liền từ bỏ Trần Lạc, nắm tay của Alice, nói: "Alice, vào phòng của tớ thử đồ mới của cậu đi. . ."
Một lát sau, Isabella nhìn Alice đổi lại váy mới, nhịn không được khen: "Bộ váy này thật xinh đẹp, rất hợp với thân hình của cậu. . ."
Alice ngượng ngùng nói: "Cậu mặc sẽ xinh đẹp đơn."
"Tớ không được. . ." Isabella đàng hoàng nói: "Ngực của cậu lớn hơn tớ nhiều, bộ váy này chỉ có cậu mặc mới hợp."
Alice có chút đỏ mặt, nói: "Cậu, cậu cũng không nhỏ. . ."
. . .
Trần Lạc chỉ đi ngang qua, lúc đầu hắn muốn nghe một chút hai nữ nhân bình thường sẽ trò chuyện cái gì, nghe đến đó, lại không có ý tứ nghe tiếp nữa.
Hắn có chút cảm thán hữu nghị giữa hai nữ nhân, vừa nhấc mắt thì thấy Kristen từ ngoài cửa đi tới.
Trần Lạc một tay xoa ngực, nói: "Nữ Vương bệ hạ."
Kristen trừng Trần Lạc một chút: "Đừng gọi ta là Nữ Vương bệ hạ!"
Xưng hô thế này từ trong miệng người khác tựa hồ rất bình thường, nhưng Trần Lạc gọi như vậy, Kristen luôn cảm thấy là lạ trong lòng.
Nàng vốn chính là Nữ Vương, không gọi Nữ Vương bệ hạ thì kêu cái gì, Trần Lạc nhìn nàng, không tin chắc nói: "Nữ Vương đại nhân?"
Kristen nói: "Học tỷ hoặc cô, tùy ngươi thích."
Trần Lạc khẽ gật đầu, hỏi: "Học tỷ có chuyện gì sao?"
Kristen khoanh hai tay trước ngực, hỏi: "Vì sao ngươi gọi Britney là cô, gọi ta là học tỷ?"
"Vậy thì gọi bằng cô há."
"Nhưng chúng ta có chung một lão sư"
Trần Lạc hờ hững nhìn nàng, cái từ "Tùy thích" này từ trong miệng của nữ nhân nói ra, đáp án cho tới bây giờ đều do nàng quyết định.
Kristen cũng không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này, khoát tay áo, "Được rồi, không nói những thứ này, hôm nay ta đến tìm ngươi là có chuyện quan trọng hơn. . ."
Nàng tìm Trần Lạc là vì chuyện cải cách trong giới học thuật, đây là trước đó Trần Lạc đáp ứng nàng.
Ba năm trước, Trần Lạc đã từng đưa ra đề án cải cách y học cùng Catherine, lúc ấy Orlando cũng không coi trọng.
Mấy năm nay, Kristen một mực thúc đẩy chuyện này, nhưng vì Orlando ra sức chèn ép học giả, khiến cho rất nhiều cải cách ở Gaya cũng không được phổ biến ở Lorrain.
Thật ra màng đã kết hợp tình huống thực tế của Lorrain, xây dựng một kế hoạch cải cách rõ ràng, Trần Lạc sau khi xem xong, nói: "Học tỷ không phải đã làm tốt rồi sao, còn tìm tôi làm gì?"
Kristen nói: "Để ngươi xem, ta mới yên tâm."
Nàng cũng không biết, Trần Lạc còn trẻ tuổi, trong đầu làm sao chứa nổi nhiều đồ vật như vậy, các học giả coi hắn như thần thánh cúng bái, cũng vì hắn về tới Lorrain, vô số học giả chen chúc mà tới, ở chỗ này lâu dài định cư, lấy quy mô bây giờ của vương đô, nếu như không xây dựng thêm mà nói, chỉ sợ rất nhanh liền không thể thỏa mãn nhu cầu.
Trần Lạc liếc nhìn kế hoạch của Kristen, sửa chữa và thêm thắt ở một vài chỗ. Thình lình, có bước chân vội vã truyền đến từ ngoài cửa, một nữ hiệp sĩ mặc ngân giáp đi tới, nhỏ giọng nói vài câu với Kristen, sắc mặt của Kristen bỗng nhiên trở nên khẩn trương lên, nàng đứng lên, nói : "Blair, ta về vương cung trước, ngày mai lại tới tìm ngươi."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Trần Lạc thuận miệng hỏi một câu.
"Có người ở trong khu rừng ngoài vương đô phát hiện tung tích của Vu Sư, nơi đó rất có thể ẩn giấu một bộ lạc Vu Sư, chuyện này nhất định phải lập tức báo cho đền thờ. . ."
Nàng đang muốn rời đi, cổ tay bỗng nhiên bị xiết chặt.
Kristen quay đầu nhìn Trần Lạc, nghi ngờ hỏi: "Thế nào?"