Sau khi Isabella hết ngượng ngùng, nàng nhìn Trần Lạc, hỏi: "Blair, vừa rồi cậu thế nào?"
Trần Lạc cười nói: "Không có gì, chỉ là có chút nhớ nhà."
"Tớ cũng nhớ nhà." Isabella cúi đầu xuống, nói: "Tớ nhớ thành Yapool, cũng nhớ Alice , chờ đến chiến tranh kết thúc, chúng ta liền về thành Yapool đi."
Trần Lạc nắm tay của nàng, nói: "Dù sao khoảng cách cũng không xa, chúng ta có thể về thành Yapool bất cứ lúc nào."
Sau khi trở thành Đại Ma Đạo Sư, tốc độ Phi Hành Thuật cũng chỉ có thể dùng từ “không thể tưởng tượng nổi” để hình dung, vương quốc Lorrain cũng không lớn, từ nơi này đến thành Yapool cùng lắm chỉ tốn nửa ngày.
Khác với Trần Lạc, Isabella đối với thành Yapool có tình cảm đặc biệt, nơi đó là quê hương của nàng, là địa phương nàng lớn lên.
Chờ tới chuyện ở đây triệt để kết thúc, Trần Lạc liền cùng nàng trở về.
Theodore đến, hẳn sẽ cùng trong vòng vài ngày nữa.
Edward Stern và Helen Stern đến nơi này, cũng không sốt ruột rời đi.
Nhưng Ouston tựa hồ cũng không thích Edward, thậm chí đã không phải là không thích, Trần Lạc nhìn ra, Ouston đối với Edward có tâm lý đề phòng rất mạnh.
Sau khi bết được Trần Lạc có Thánh Vu Sư là át chủ bài, ngày thứ hai ông liền dẫn Isabella về thành Yapool ở một đoạn thời gian, Isabella vốn nhớ nhà, sau khi hỏi qua ý kiến của Trần Lạc, nàng cùng cha mẹ trở về thành Yapool.
Vu Sư phụ trách đưa cơm cho Macland trở về nói với Trần Lạc, thức ăn trong hai ngày qua, ông ta không động chút nào.
Coi như Macland là Đại Ma Đạo Sư, cũng không thể thông qua hấp thu ma pháp nguyên tố để nhét đầy bao tử, mấy ngày nữa, ông cũng sẽ chết đói.
Macland bị trói trong một căn nhà trên cây, lực phá hoại của Đại Ma Đạo Sư rất kinh người, nếu như ông nổi điên lên, trước khi khống chế lại được, nơi này sẽ có thương vong rất lớn.
"Đừng nói như vậy." Trần Lạc nói: "Ta không tin Ma Pháp Chúng Thần, cũng không tin nữ thần Hắc Ám, chưa nói tới phản bội gì."
Macland phẫn hận nói: "Kẻ phản bội, các ngươi đều sẽ bị Đại Tế Tự trừng phạt!"
"Ta khuyên ngươi khách khí một chút." Trần Lạc đặt một ổ bánh mì trước mặt của Macland, nói: "Gần nhất tâm tình của ta không tốt lắm, nếu như ngươi để cho ta tức giận, ta có thể sẽ nhịn không được đánh ngươi."
Miệng của Macland ngập ngừng, lời muốn nói ra lại nuốt xuống, ông ngược lại nói: "Ta chết cũng sẽ không ăn đồ đạc của các ngươi."
"Thích ăn thì ăn, không thì thôi." Trần Lạc không thèm để ý chút nào, nói: "Có điều, trước khi Theodore đến, ngươi cũng đừng chết đói, nào sẽ để ông ta tưởng rằng chúng ta ngược đãi tù binh."
Trần Lạc rời nhà trên cây, đi đến dưới cây hắn thường xuyên đánh cờ.
Hách Lý Diệp vẫn ở đó, lão là người nhàm nhàm chán nhất Trần Lạc từng gặp, nhàm chán đến nổi đánh cờ với chính mình, vừa đánh vừa nói một mình.
Trần Lạc không chỉ một lần hoài nghi lão có bị tâm thần phân liệt hay không.
Hách Lý Diệp ngẩng đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói: "A, hôm nay nhìn sắc mặt của ngươi không sai, chẳng lẽ là vì cô bé kia?"
"Cô bé nào?"
"Tóc màu nâu nhạt, rất giống Diana. . ."
Trần Lạc ý thức được người lão nói chính là cô Britney, có hai cô gái giống Diana trong nhật ký, một là Catherine, một người khác là cô Britney, mà chỉ có cô Britney là tóc màu nâu nhạt.
"Nàng cũng đã hỏi vấn đề kia." Hách Lý Diệp nhìn Trần Lạc một chút, nói: "Ta cho rằng ngươi nói cho nàng biết."
Lão nhìn Trần Lạc, hỏi: "Vì sao ngươi lại hỏi vấn đề kia?"
Trần Lạc lắc đầu, đáp: "Hiếu kỳ."
Hách Lý Diệp biết hắn cũng không nói thật, bỗng nhiên lên tiếng: "Có lẽ, muốn rời khỏi thế giới này, cũng không phải không có cách nào."
Ánh mắt của Trần Lạc nhìn về phía lão.
Hách Lý Diệp nói: "Thánh Ma Đạo Sư và Thánh Vu Sư cũng không phải là mạnh nhất, nếu như ngươi có cơ hội thấy Chúng Thần, có lẽ có thể hỏi bọn họ một chút."
Trần Lạc đối với điều này cũng không ôm hi vọng gì, ai biết Chúng Thần là gì, vạn nhất đó là một loại sinh vật không phải người nào đó không thể tưởng tượng nổi, người thấy bọn chúng đều sẽ chết, hắn không phải tự tìm phiền toái cho mình sao?
"Vậy thì không có cách nào." Hách Lý Diệp nhún vai, nói: "Đến, đánh cờ. . ."
Trần Lạc và Hách Lý Diệp nhàn nhã đánh cờ, trên không trung, ba bóng người cấp tốc bay về phía lãnh địa của Trần Lạc.
Bolton và Theodore phân biệt đứng ở bên trái và phải của một lão giả, Bolton nhìn lão giả phía trước một chút, hỏi: "Đại Tế Tự, chuyện của Hiền Giả Blair, đền thờ sẽ làm như thế nào?"
Vu Sư tấn công trên quy mô lớn, hầu hết Tế Tự của đền thờ cũng không thể rời đi, mặc dù lần này chỉ có ba người, nhưng lại có Đại Tế Tự là Thánh Ma Đạo Sư và Tế Tự Theodore là Đại Ma Đạo Sư đỉnh phong, dù bên cạnh Hiền Giả Blair có năm tên Ma Đạo Sư cũng không làm nên chuyện gì.
Trên mặt của lão giả không có biểu lộ gì, Theodore nghĩ nghĩ, nói: "Ta và Hiền Giả Blair từng gặp nhau mấy lần, hắn không giống như dị đoan, cũng không làm chuyện gì nguy hại đại lục. Ta nghĩ, ở trong đó nhất định có nguyên nhân gì."
Trên mặt của lão giả rốt cục có biểu lộ, lại cũng không là vì Theodore, ánh mắt của lão từ từ nhìn về phía phía dưới, vẻ mặt dần dần nghiêm nghị.
Dưới tàng cây, Trần Lạc và Hách Lý Diệp đang đánh cờ, một đoạn thời khắc, Hách Lý Diệp bỗng nhiên lên tiếng: "Bọn họ tới."
Lão vừa dứt lời, có ba bóng người từ trên cao trực tiếp rơi xuống ở một nơi không xa sau lưng Trần Lạc.
Theodore nhìn Trần Lạc, nói: "Hiền Giả, chúng ta lại gặp mặt."
Đại Tế Tự của đền Thổ Thần không nhìn Trần Lạc. Từ đầu đến cuối, ánh mắt của lão đều trên người Hách Lý Diệp. Hồi lâu, lão mới lên tiếng: "Ngài Hách Lý Diệp, đã lâu không gặp."
Hách Lý Diệp đứng lên, nói: "Nghĩ không ra, ngươi cũng trở thành Đại Tế Tự."
Nghe được tên Hách Lý Diệp, Bolton Werner biến sắc, ông làm sao cũng không nghĩ tới, ở đây ẩn giấu đi một vị Thánh Vu Sư!
Điều này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thái độ và phương pháp xử lý của đền thờ đối với chuyện này.
Trần Lạc nhìn về phía Hách Lý Diệp, hỏi: "Nhận biết?"
Hách Lý Diệp nói: "Vài thập niên trước, từng đánh qua vài trận."
Đại Tế Tự nói: "Là lần trước chiến tranh, những năm này ngươi cũng không có tin tức, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết."
Hách Lý Diệp nói: "Ta cũng cho rằng ngươi đã đuổi theo theo Thần Ma Pháp. . ."
Đối thoại của hai người không tính hiền lành, nhưng bầu không khí thủy chung hài hòa.
Đại Tế Tự im lặng một lát, lần nữa nhìn Hách Lý Diệp, hỏi: "Vu Sư đã có ba vị Thánh Ma Đạo Sư, các ngươi muốn mở ra chiến tranh toàn diện ảnh hưởng đến toàn bộ đại lục sao?"
"Không phải tất cả mọi người đều thích chiến tranh." Hách Lý Diệp nhìn về phía Trần Lạc, nói: "Ngươi nói đi."
Ánh mắt của Đại Tế Tự lần đầu nhìn về phía Trần Lạc, đây là lần thứ nhất lão thấy bản thân của Blair. Mấy trăm năm qua, Hiền Giả là người có lực ảnh hưởng với toàn đại lục gần như chỉ dưới Chúng Thần. Hắn là một vị học giả uyên bác, cũng là một vị Ma Pháp sư cường đại trẻ tuổi, một vị cường giả mà đền thờ cũng phải xem trọng.
Trần Lạc nhìn bọn họ, nói:
"Ta có một mơ ước."
"Mơ ước có một ngày, đại lục không còn rung chuyển."
"Mơ ước tứ đại đế quốc không có chiến tranh, nghèo khó và nạn đói."
"Mơ ước có một ngày, Hắc Ám sâm lâm không còn hắc ám, Vu Sư và Ma Pháp sư có thể cùng nhau tắm rửa ánh nắng. . ."
. . .
Trần Lạc nhìn Đại Tế Tự của đền Thổ Thần và Theodore, chậm rãi nói.
Đại Tế Tự nhìn ánh mắt của hắn, chỉ có thấy được tia sáng bình tĩnh, không có một chút âm mưu nào.
Lão trầm tư hồi lâu, trên mặt dần dần lộ ra vẻ kính nể, nói: "Ngài thật sự là một người vĩ đại."