Đại lục Thần Ân là một thế giới ma pháp, nhưng trước khi loài người biết cách sử dụng ma pháp. Ma Pháp Bản Nguyên đã bị bốn vị Thần phong ấn. Chỉ cần là linh hồn bắt nguồn từ đại lục Thân Ân thì không cách nào thoát khỏi lồng giam này. Tuy rằng một phần của bản nguyên đã bị nữ thần Hắc Ám cướp đi, thứ mà ngày nay gọi là vu thuật, vì lẽ đó, khiếp cho ma pháp không còn hoàn chỉnh. Nhưng là sứ giả hắn không bị loại phong ấn này ảnh hưởng, hắn còn có thể lợi dụng phong ấn này bất cứ lúc nào để tước đoạt năng lực của Ma Pháp sư và Vu Sư.
Trong mắt của họ, những kẻ gọi là Thánh Ma Đạo Sư và Thánh Vu Sư cũng chẳng mạnh hơn con kiến là bao.
Nhưng giờ đây, trước mặt của hắn lại xuất hiện ba kẻ ẩn số.
Bọn họ không bị phong ấn ảnh hưởng, điều này chỉ có hai khả năng xảy ra, một là linh hồn của họ không tới từ đại lục Thần Ân, hai là bản thân họ đã phá vỡ phong ấn. Khả năng thứ hai gần như là con số 0.
Ánh mắt của hắn nhìn chòng chọc vào ba người Trần Lạc: "Chẳng lẽ các ngươi cũng là những kẻ sống sót từ đại hủy diệt?"
Trần Lạc nghe không hiểu lời nói của sứ giả, đại hủy diệt gì, trước khi sứ giả và Chúng Thần đến đại lục Thần Ân, chuyện gì đã xảy ra?
Hách Lý Diệp nhìn hắn, lộ ra vẻ “à thì ra là thế”
Ô Nha không nói một lời, trong mắt lóe lên vài tia phức tạp.
"Không thể nào!" Ba người Trần Lạc còn chưa lên tiếng, sứ giả đã tự phủ nhận suy đoán của mình. Hắn cắn răng một cái, ba Cự Nhân Hỏa Diễm xuất hiện trước mặt của họ.
Mỗi một tên Cự Nhân đều bộc phát ra khí tức của Thánh Ma Đạo Sư.
Cự nhân kia giống như có sinh mệnh, gầm gừ lao về phía ba người Trần Lạc.
Phía trước người của Ô Nha đột nhiên xuất hiện một Cự Nhân Băng Sương, nghênh đón thế tấn công của Cự Nhân Hỏa Diễm. Lửa và băng va chạm với nhau, khiến cho cả vùng không gian xung quanh trở nên trắng xóa.
Trên mặt của Trần Lạc lộ ra vẻ “quả nhiên là thế.”
Thực lực chân thật của Ô Nha đã là Thánh Ma Đạo Sư. Hắn giống như Trần Lạc và sứ giả, căn bản không bị ma pháp và vu thuật trói buộc.
Lúc này, một cái giả thuyết trong lòng của Trần Lạc đã gần như được kiểm chứng
Ma pháp và vu thuật vốn chính là một loại năng lực.
Hách Lý Diệp đối mặt với một tên Cự Nhân Hỏa Diễm khác, tinh thần lực tuôn trào khỏi cơ thể, lão cũng không có động tác gì, chỉ lẳng lặng đứng ở đó, Nguyên Tố Tinh Linh do ma pháp thánh giai ngưng tụ ra lập tức ngừng lại mọi cử động.
Về phần tên Cự Nhân Hỏa Diễm cuối cùng lao về phía Trần Lạc, còn chưa tới gần hắn đã bị thứ gì đó thôn phệ, biến mất tăm trong hư không.
Trần Lạc lơ lửng giữa không trung, không nhúc nhích tí nào.
Nếu như tên sứ giả kia triệu hồi ra Nguyên Tố Tinh Linh hệ Thổ hoặc hệ Phong, có thể sẽ gây một ít phiền phức cho hắn. Sự thật chứng minh, tuy rằng Cự Nhân Hỏa Diễm có thực lực của Thánh Ma Đạo Sư này, nhìn như phản khoa học, nhưng vẫn như cũ tuân theo định luật sự cháy.
Đại Tế Tự và Vu Sư Tế Tự ở phía dưới nhìn cảnh chiến đấu trên không trung, nổi sợ hãi trên mặt càng lúc càng sâu.
Sức mạnh của sứ giả hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ, Cự Nhân Hỏa Diễm hắn tiện tay triệu hồi ra đều có thực lực của Thánh Ma Đạo Sư.
Mà bao gồm cả Hiền Giả, chỉ có ba người không bị sứ giả áp chế, lại dường như không hề rơi vào thế hạ phòng.
Đối với Tế Tự của đền thờ mà nói, mọi chuyện xảy ra ngày hôm này đều vượt qua nhận biết của họ, Chúng Thần, Vu Sư...
Thế giới này dường như không phải giống như trong tưởng tượng của họ...
Sứ giả ngơ ngác nhìn bóng người đang lơ lửng giữa không trung. Hắn không nhìn Ô Nha, cũng không nhìn Hách Lý Diệp, mà ánh mắt lăm lăm nhìn Trần Lạc, giọng của hắn run rẩy: "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi,..."
Hình ảnh Cự Nhân Hỏa Diễm đột nhiên biến mất để trong lòng của hắn sợ hãi đến tột cùng.
Ở đại lục này, người có thể làm được chuyện này chỉ đếm trên đầu ngón tay, hoặc nói là mấy vị thần...
Nghĩ đến một loại khả năng nào đó, hắn không chút do dự xoay người bỏ chạy, thậm chí ngay cả tâm tư dò xét một phen cũng không có.
Nếu như mấy vị tồn tại kia thức tỉnh, sẽ gây ra uy hiếp cực lớn cho sự thống trị của Chúng Thần.
Đây không là cuộc chiến mà một sứ giả như hắn có thể tham dự.
"Trốn mau!" Lúc bay đến một nơi nào trên đền thờ, hắn vẫn không quên nhắc nhở sứ giả đang chiếm cứ thân thể của Theodore.
Một bóng người vọt ra từ đền thờ phía dưới, lúc Đại Tế Tự thấy bóng người kia, trong mắt hiện ra vẻ bi thương khó nói nên lời.
"Rời đi nơi này mau lên!" Macland nhỏ giọng nói một câu, tốc độ lại nhanh hơn.
Phốc!
Macland phun ra một ngụm máu tươi, hắn cúi đầu xuống nhìn băng kiếm xuyên thấu ngực của mình, rồi gian nan quay đầu lại nhìn về phía Theodore, "Ngươi. . ."
Một đạo hư ảnh bay ra khỏi thân thể của Macland, hóa thành một gương mặt xa lạ.
Hắn nhìn Theodore một cách khó tin, "Ngươi không phải. . . , ngươi, ngươi thôn phệ hắn!"
Theodore thản nhiên nói: "Thứ gọi là sứ giả, chẳng qua cũng chỉ như vậy"
"Các ngươi đều sẽ chết, các ngươi đều sẽ đón nhận lửa giận của Thần!" Trong miệng của hư ảnh kia phát ra giọng nói bén nhọn rồi dần dần lờ mờ, cuối cùng biến mất trước mặt của mọi người.
Song, sau một phút, hư ảnh kia lại xuất hiện trong hư không ở đằng xa. Hắn lơ lửng ở đó dường như không cách nào di động, trong cái nhìn soi mói của mọi người, hắn nứt vỡ như thể một tấm gương.
Cùng lúc đó, trên quảng trường, nhưng Vu Sư và Ma Pháp sư chợt phát hiện bọn họ đã khôi phục năng lực.
Các Vu Sư tự chữa trị cho mình, Theodore đáp xuống, đặt tay lên đôi chân đã gãy của Đại Tế Tự. Từ trên người của ông, Trần Lạc có thể cảm nhận được khí tức của nguyên tố chữa trị.
Trong đầu của hắn, một bí ẩn còn chưa được giải khai, một bí ẩn khác đã xuất hiện.
Lấy Đại Tế Tự lãnh đạo, tập thể đền Thổ Thần làm phải, Theodore rõ ràng đã thành công tấn thăng, thân thể vốn nên bị sứ giả đoạt xá nhưng ông lại không, cuối cùng ông tự tay giết Macland, đồng thời sở hữu năng lực của cả Ma Pháp sư và Vu Sư.
Vì sao Ô Nha và Hách Lý Diệp không bị sứ giả áp chế?
Đại hủy diệt là gì, sứ giả muốn chạy trốn đi đâu?
Trên quảng trường, Vu Sư và các Ma Pháp sư chia làm hai nhóm rõ ràng, nhưng lại không có địch ý như dĩ vãng.
Sau khi trải qua truyện này, trong đầu của họ chỉ còn lại những suy đoán mơ hồ.
Đại Tế Tự nhìn Theodore, run giọng hỏi: "Ngươi là Theodore?"
Theodore khẽ gật đầu, đáp: "Đúng vậy, cha."
"Thế mà ông ta có thể thôn phệ được sứ giả. . ." Trên mặt của Ô Nha lộ ra vẻ không thể tin được, "Chuyện này cần linh hồn mạnh mẽ cỡ nào, ý chí cứng cỏi cỡ nào cơ chứ. . ."
Trần Lạc nhìn Ô Nha, hỏi: "Ô Nha, ngươi không muốn giải thích chuyện xảy ra trên người của ngươi ư?"
Ô Nha gãi đầu, nói: "Blair, trên người của ngươi cũng có bí mật rất lớn. . ."
Ô Nha hiển nhiên không muốn tiếp tục cái đề tài này, hắn nói lảng sang chuyện khác: "Chuyện này hẳn nói sau đi, trước tiên chúng ta cần phá hủy tế đàn, rồi lập tức bay về phía ba đại đền thờ khác phá hủy tế đàn của họ. . ."
Theodore chữa xong cho tất cả Tế Tự của đền thờ rồi chậm rãi đi tới, hỏi: "Ngài Hiền, sứ giả chiếm cứ thân thể của Tế Tự Macland đã chết rồi sao?"
Trần Lạc kinh ngạc hỏi: "Không phải ngươi giết hắn sao?"
Theodore lắc đầu đáp: "Không phải ta."
Trần Lạc nhìn về phía Ô Nha, Ô Nha cũng lắc đầu.
Ngay vào lúc này, Trần Lạc bỗng nhiên cảm nhận được nhịp tim trở nên tăng tốc.
Không chỉ có hắn, tất cả mọi người ở đây đều có cảm giác như vậy.
Đại Ma Pháp Sư cúi đầu, các Vu Sư thì có một loại cảm giác sùng bái và tôn kính từ sâu trong linh hồn.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía đầu nguồn của cảm giác này.
Một cô gái áo đen đứng ở đó, mái tóc đen tùy ý xõa trên bờ vai.
Trong một cái nháy mắt, các Vu Sư đã hiểu rõ ràng trong lòng.
Lấy Thánh Vu Sư Sanger và Holdo dẫn đầu, các Tế Tự từ từ quỳ xuống, duỗi hai tay ra, bái phục trên mặt đất.
Trần Lạc rốt cục nhớ tới khi hắn đối diện với bức tượng của nữ thần Hắc Ám ở đền Nữ Thần, cảm giác quen thuộc không hiểu kia bắt nguồn từ nơi nào...