Đằng sau đám người, Isabella vừa mới dùng nĩa xiên lên một lát táo rơi xuống mặt đất.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng đôi trợn tròn lên, nàng ngơ ngác nhìn qua phía trước, hoảng sợ kêu: "Blair!"
"Là hắn. . ."
Trong đám người, trên khuôn mặt của Alice cũng nổi lên vẻ kinh ngạc, thiên tài ma pháp năm thứ hai, định lý Blair, tác giả thứ nhất của Câu Đố Laus, cùng với giờ phút này hắn đứng ra cử động. . .
Đây hết thảy đều thuyết minh, trên người vị niên đệ này có đầy đủ lý do đáng giá để nàng chú ý.
Tình huống bất ngờ xảy ra, khiến cho Britney cũng giật nảy mình, tuy nhiên sau đó nàng liền biến sắc, vội vàng nói: "Blair. . ."
Lời nàng vừa vặn ra khỏi miệng thì bị người khác ngắt ngay, Debbie nhìn kẻ quấy rối trước mắt, nàng tức giận nói: "Cậu là ai!"
"Tôi là học sinh của cô Britney, tôi tên là Blair." Trần Lạc nhìn thẳng vào cô gái trước mắt, hắn bình tĩnh nói tiếp: "Thời gian của cô Britney rất quý giá, nếu như chỉ là vấn đề ở trình độ này cũng không cần phiền phức cô giáo của tôi, tôi sẽ thay nàng giải đáp thắc mắc của các người."
Mục đích tổ chức giao lưu học thuật là vì các học giả trao đổi với nhau.
Các học giả toán học tụ tập cùng một chỗ, lẫn nhau thảo luận vấn đề nghiên cứu, cùng giao lưu tư tưởng với nhau, những người mới có thể thỉnh giáo các vị đại học giả, cũng là chuyện thường xảy ra.
Nhưng mà, số lượng đại học giải rất thưa thớt, tinh lực có hạn, bọn họ không có khả năng trả lời vấn đề của tất cả mọi người. Lúc này, học trò của bọn hắn sẽ thay mặt để giải đáp thắc mắc.
Cũng có khi, những học trò kia cảm thấy một ít vấn đề quá mức đơn giản, không đáng phiền phức thầy cô của bọn họ.
Người trẻ tuổi tên Blair này, hiển nhiên là xuất phát từ nguyên nhân thứ hai.
Lúc này, mọi người ở đây đối với hắn chỉ có một cái đánh giá.
Ngông cuồng!
Quá ngông cuồng!
Cái gì gọi là "Chỉ là loại vấn đề ở trình độ này", hắn chẳng lẽ không biết, chính là loại vấn đề ở trình độ này làm khó mấy vị đại học giả của tổng bộ hiệp hội Toán Học ở Vương Đô, gây khó dễ cho tất cả nhà nghiên cứu toán học tại vương quốc Nolan. "Loại vấn đề ở trình độ này", bao gồm tất cả bọn hắn, tất cả mọi người ở đây, đều không thể đưa ra lời giải!
Đằng sau, một lão giả nhìn về phía Trần Lạc, khẽ nhíu mày, hắn nói: "Đây là con cái nhà ai, thật là không biết trời cao đất rộng. . ."
Calvin hướng mắt về Trần Lạc, gương mặt lộ vẻ kỳ dị, hắn thấp giọng nói: "Xem tiếp đi, có lẽ tên này, thật sự có khả năng sáng tạo kỳ tích thì sao. . ."
Britney quay sang nhìn Trần Lạc, trong ánh mắt nàng mang theo một tia lo lắng, Trần Lạc mỉm cười với nàng, nói: "Cô ngồi trước ở chỗ này chờ một lát, em sẽ xong ngay thôi."
Nói xong, hắn quay người nhìn về phía mấy người Debbie, từ tốn nói: "Có thể cho nhường lối sao?"
Debbie lạnh lùng nhìn Trần Lạc một chút, nhường ra chiếc bàn trống không. Nàng căn bản không tin tưởng Britney không có danh tiếng gì có thể giải đáp bài toán chín cây cầu Vương Đô, huống chi là người học sinh rất trẻ tuổi này của nàng, bài toán này thế nhưng đã gây khó dễ cho vô số học giả toán học thậm chí đại học giả, chẳng lẽ hắn có thể lấy lực lượng một người địch nổi toàn bộ giới toán học sao?
Chung quanh Trần Lạc đã đầy nhóc người, bài toán chín cây cầu Vương Đô lưu truyền đến thành Yapool đã được một đoạn thời gian, tất cả mọi người ở đây cơ hồ đều nghiên cứu qua, nhưng không có kết quả.
Nếu như đêm nay có thể ở chỗ này đạt được đáp án của bài toán chín cây cầu, như vậy đây sẽ là thu hoạch lớn nhất của buổi giao lưu học thuật tối hôm nay.
Mặc dù điều này nghe có chút không thể tưởng tượng, bài toán làm khó tất cả các đại học giả vậy mà lại bị một người học sinh của tân tú giải đáp ------ nhưng đây chẳng phải là chỗ hấp dẫn của toán học sao?
Nữ thần Trí Tuệ cũng không công bằng, tất cả các nhà nghiên cứu toán học đều phải thừa nhận, thiên phú nhìn như hư vô mờ mịt, lại thật sự tồn tại.
Thành quả bọn hắn mất cả đời để nghiên cứu, có lẽ thật không bằng người khác tùy tiện làm. . .
Dưới bầu trời toán học, đã từng có vô số thiên tài hoành không xuất thế, lấy lực lượng một người chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm.
Trần Lạc đã trở thành tiêu điểm của toàn trường, hắn không chút hoang mang cầm lên bút lông chim, ở trên giấy vẽ lên một đồ thị kỳ quái.
Cái gọi là bài toán chín cây cầu Vương Đô, cùng với “Bài toán bảy cây cầu Euler" mà Trần Lạc biết đều thuộc vấn đề về hình học.
“Bài toán bảy cây cầu Euler" là bài toán cổ điển trứ danh ở thế kỷ 18.
Bài toán bảy cây cầu được miêu tả như thế này, ở thành phố Königsberg có 7 cây cầu, phần lớn chúng nối với đảo Kneiphof. Với dòng sông chảy bao quanh Kneiphof và một hòn đảo khác, nó chia thành phố thành 4 vùng hay 4 hòn đảo. Vào một ngày nào đó, một người dân ở đây nảy ra một ý nghĩ nhàm chán, phải chăng có con đường nào cho phép một người đi qua cả bảy cây cầu rồi trở lại điểm xuất phát, mà mỗi cây cầu chỉ đi qua một lần?
Bài toán chín cây cầu Vương Đô, mặc dù so với “Bài toán bảy cây cầu Euler" nhiều hơn hai cây cầu, nhưng trên bản chất đều là vấn đề về hình học.
Bài toán bảy cây cầu đã từng làm khó rất nhiều nhà toán học ở thế kỷ 18, cuối cùng giải quyết nó là Euler, nhà toán học vĩ đại nhất trong lịch sử.
Nhớ tới Euler, Trần Lạc không khỏi nhớ tới thầy của Euler là Bernoulli, mà thầy của Bernoulli tên là Leibniz.
Euler còn có một người học trò tên là Lagrangian, về sau Lagrangian nhận một học trò tên là Cauchy ------ những tên này, đã từng một lần là ác mộng của Trần Lạc hồi thời đại học.
Cho tới bây giờ, hắn còn không cách nào quên bóng ma của những người này.
Euler không chỉ giải quyết bài toán bảy cây cầu, trong lúc giải quyết bài toán, Euler còn khai sáng ra một lĩnh vực hoàn toàn mới của toán học ------ lý thuyết đồ thị và hình học Tô pô, cùng lúc đó, Euler còn tổng kết và phân loại vấn đề này, từ đó đưa ra rất nhiều kết luận về hình học, bình thường mọi người gọi là “Định lý Euler”.
Từ đó về sau, vấn đề đã từng khốn nhiễu qua vô số nhà toán học đã biến thành đề thi Olympic Toán tiểu học.
Trần Lạc không có hứng thú dạy những người này Olympic toán tiểu học, nhưng hắn nhất định phải bận tâm mặt mũi của cô Britney.
Thu hồi những tâm tư này, hắn một lần nữa nhìn về phía hình vẽ trên giấy, hình học mặc dù đơn giản, nhưng ở trong đó lại dính đến một tư tưởng toán học quan trọng, chuyển một vấn đề thực tế nhìn trừu tượng và phức tạp thành hình học, loại tư tưởng toán học này, tại thế kỷ 18 mới bắt đầu nảy sinh, dựa theo trình độ phát triển toán học ở thế giới này, muốn sinh ra tư tưởng toán học hiện đại này, đại khái cũng muốn chờ thêm mấy trăm ngàn năm nữa.
Trần Lạc chỉ hình vẽ trên giấy rồi giải thích: "Bài toán chín cây cầu, có thể giản lược thành sơ đồ này, chúng ta xem bốn vùng thành 4 điểm, gọi là đỉnh, với các đoạn thẳng nói chung tượng trưng cho các cây cầu, gọi là cạnh, dựa vào đó chúng ta có thể vẽ được sơ đồ dưới đây, nếu từ một đỉnh xuất phát đi theo một cạnh, mà không lặp lại nó thì nói rõ, có thể từ một vùng bất kỳ xuất phát, đi qua chín cây cầu mà không lặp lại nó, rồi trở về điểm xuất phát.”
Một tên học giả ở gần Trần Lạc nhất, vừa rồi thấy hắn vẽ sơ đồ trên giấy thì không hiểu ra sao, lúc này nghe được giải thích của hắn, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nhịn không được nói: "Lại có thể dạng này, đơn giản hóa vấn đề thực tế phức tạp thành hình học. . . , đây là tư tưởng cỡ nào tinh diệu!"
Chung quanh học giả cũng đều đã nghiên cứu qua bài toán chín cây cầu, bọn hắn chen chúc đến trước bàn, cúi đầu nhìn sơ đồ của Trần Lạc, lập tức ý thức được đây chính là giản lược của bài toán chín cây cầu.
Trong thời gian ngắn ngủi, phần lớn người chung quanh đều thu hồi khinh thị đối người trẻ tuổi trước mắt này.
Vô luận hắn có thể giải quyết bài toán chín cây cầu hay không, vẻn vẹn loại tư tưởng tinh diệu này đã có thể để hắn thắng được tôn trọng của mọi người.
Điều này đã đẩy bài toán chín cây cầu tiến về phía trước một bước dài.
Sắc mặt Douglas bình tĩnh, nhìn không ra tâm tình của hắn, còn vẻ mặt Debbie trở nên hơi khó coi, nàng nhìn Trần Lạc một chút rồi lên tiếng: "Cậu. . ."
"Cô trước không cần nói." Nàng vừa mới mở miệng, lập tức bị người bên cạnh ngắt lời, người kia nhìn cũng chưa từng nhìn Debbie, dùng ánh mắt thỉnh giáo nhìn Trần Lạc, hắn nói: "Xin ngài tiếp tục."
Sắc mặt của Debbie đỏ lên, nhưng cũng không dám nói tiếng nào, đối phương là học giả nổi danh thành Yapool, địa vị so với bậc cha chú của nàng còn cao hơn.
Trần Lạc khẽ gật đầu với vị học giả kia, hắn tiếp tục giải thích: "Rất hiển nhiên, ngoại trừ điểm xuất phát cùng điểm cuối cùng, khi người nào đó theo một cây cầu tiến vào hòn đảo, hắn nhất định sẽ từ một cây cầu khác rời đi, bởi vậy, trừ điểm xuất phát và điểm cuối cùng, mỗi một cây cầu nối giữa hòn đảo này và hòn đảo khác đều là là số chẵn. . . , chúng ta nhìn trên hình vẽ này, nếu một đỉnh có số cạnh nối tới là một số chẵn, ta gọi đó là đỉnh chẵn, do số cạnh nối tới là số lẻ, gọi là đỉnh lẻ. . .”
Cô Britney đứng sau lưng Trần Lạc, trên mặt lộ ra vẻ chợt hiểu, nàng lẩm bẩm nói: "Muốn từ điểm xuất phát đi trở lại điểm xuất phát, như vậy chắc chắn phải đến tất cả các đỉnh, lại rời đi tất cả các đỉnh, cho nên, chỉ có tất cả các đỉnh là đỉnh chẵn, bài toán chín cây cầu mới có lời giải. . ."
"Chính như cô Britney nói tới." Trần Lạc xoay người, mỉm cười nhìn cô Britney, nói: "Bài toán chín cây cầu Vương Đô rõ ràng tất cả đều đỉnh lẻ, một hòn đảo chỉ có thể tiến vào mà không thể rời đi, bởi vậy, không có con đường nào cho phép một người đi qua cả chín cây cầu rồi trở lại điểm xuất phát, mà không đi qua lại một cây cầu. . .”
"Tóm lại, bài toán chín cây cầu Vương Đô, không có lời giải."
Trần Lạc nói xong, ánh mắt nhìn thẳng về phía bọn người Debbie, hắn hỏi: "Các người nghe hiểu không?"