Từ hư không xuất hiện một đám lửa nhảy nhót trong lòng bàn tay, Trần Lạc bỗng nhiên đứng lên, theo bản năng lắc lắc tay.
Phốc. . .
Ngọn lửa yếu ớt kia biến mất theo, Trần Lạc cũng ngây người tại chỗ. Qua một lúc lâu, hắn mới nâng bàn tay của mình lên để nhìn một chút, lòng bàn tay vẫn y nguyên trắng nõn nà dường như vừa rồi đều không có chuyện gì xảy ra..
Hắn cứ ở nguyên một chỗ như thế. Hồi lâu, hắn mới thở hắt ra một hơi, một lần nữa hắn thử dò xét: "Hỏa nguyên tố rời rạc trên thế gian , xin nghe ta triệu hồi, giáng lâm nơi đây. . . Hỏa Cầu Thuật!"
Bành!
Một hỏa cầu nho nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn lần nữa.
Lần này hắn đã chuẩn bị tâm lý tốt nên cũng không có kinh ngạc như trước. Sau khi Trần Lạc bình tĩnh trở lại, hắn hơi nghi hoặc một chút và ngạc nhiên nhìn hỏa cầu trong tay như thể đang dòm một món đồ chơi mới toanh
Hỏa cầu lơ lửng trên lòng bàn tay của hắn, nó to khoảng một thước vuông, Trần Lạc cũng không cảm thấy nóng lắm, chỉ có một ít cảm giác ấm áp, hắn thử dùng một tay khác sờ vào, ngón tay còn chưa chạm đến hỏa cầu thì đã cảm nhận được cảm giác nóng rực dị thường.
Xem ra cho dù là Ma Pháp sư cũng không thể miễn dịch ma pháp của bản thân, hắn tra xét ký ức của Blair, quả nhiên tìm được một ít tin tức hắn cần, Ma Pháp sư có thể phóng thích ma pháp nhưng cũng không thể miễn dịch ma pháp. Nói cách khác, hắn có khả năng bị hỏa cầu mình triệu hồi đốt trụi.
Tâm niệm vừa động, Trần Lạc cẩn thận từng li từng tí phóng xuất ra một quả Hỏa Cầu Thuật lần nữa.
Nhìn hỏa cầu lại xuất hiện trong lòng bàn tay, hắn xé ra một trang giấy từ quyển sách đưa vào ngọn lửa. Trong chớp mắt, trang giấy tức thì bắt lửa, biến thành một đống tro tàn khét lẹt.
Trong thời gian ngắn ngủi, Trần Lạc đã trải qua quá nhiều chuyện phá vỡ nhận biết của mình, đến mức hôm nay đã có thể thản nhiên đối mặt với cảnh tượng kỳ quặc trước mắt.
Duy nhất điều để hắn kỳ quái là Blair rõ ràng không có thiên phú về ma pháp. Nói cách khác, tinh thần lực của hắn còn chưa đạt tới giới hạn thấp nhất để triệu hồi nguyên tố ma pháp, mà hôm nay hắn lại có thể dễ dàng phóng xuất ra Hỏa Cầu Thuật. Chẳng lẽ là bởi vì cơ thể này đổi một linh hồn khác ư?
Đây chỉ là suy đoán của Trần Lạc, không ai có thể cho hắn đáp án về vấn đề này, cùng so sánh, hắn càng thêm hiếu kỳ về bản chất "Ma pháp" hơn.
Trần Lạc cũng là người nhận qua giáo dục cao đẳng, biết khoa học cận đại còn đang không ngừng phát triển và hoàn thiện. Có lẽ trên thế giới ban đầu, còn có những hạt mà con người chưa từng phát hiện tỉ như là nguyên tố, một khi hắn tiếp nhận lý luận nguyên tố ma pháp, tự nhiên cũng có thể tiếp nhận sự thật con người có thể thi triển ma pháp.
Nguyên tố ma pháp còn có thể miễn cưỡng quy kết làm khoa học, có thể những thứ như thần chú và kết ấn đã hơi vượt qua hiểu biết của Trần Lạc, hắn dùng bất kể lý luận nào mà hắn biết đều không giải thích được, tạm thời chỉ có thể gom chung làm một loại hiện tượng siêu tự nhiên nào đó.
Song, là một sinh viên ngành khoa học tự nhiên thuộc về logic phái, nếu những chuyện mà không tự mình nghiệm chứng qua, Trần Lạc sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Hắn tắt hỏa cầu trong lòng bàn tay, tập trung lực chú ý, vừa dựa theo phương pháp trên sách ma pháp yên lặng câu thông Hỏa nguyên tố vừa lẩm bẩm: "Gunara Hắc Ám Chi Thần, ô hô lạp hô, Hỏa Cầu Thuật. . ."
Bành!
Bên tai truyền đến một tiếng vang nho nhỏ, Trần Lạc lại thấy được hỏa cầu quen thuộc.
Hắn hơi ngớ người ra kinh ngạc nhìn cảnh này, phất tay dập tắt hỏa cầu, một lần nữa nói: "Năng lượng Balala, Sarasara, Hỏa Cầu Thuật. . ."
Lần này, hắn dứt khoát đến kết ấn cũng không thực hiện, nhưng sau một khắc, hỏa cầu kia lại xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
"Ra đi, hỏa cầu!"
"Tiểu hỏa cầu, đi ra chơi . . ."
". . ."
Bành. . .
Trần Lạc khiếp sợ phát hiện mặc kệ hắn niệm thần chú nào, thực hiện kiểu nào kết ấn, thậm chí hắn không nói gì không làm gì, chỉ cần dựa theo trên sách nói tới, dùng lực lượng tinh thần đi câu thông Hỏa nguyên tố chung quanh thì có thể phóng ra Hỏa Cầu Thuật.
Nói cách khác, hắn thi triển ma pháp cũng không cần thần chú và kết ấn.
Có thể vấn đề ở chỗ, trên sách nói rất rõ ràng, để câu thông ma pháp nguyên tố thì nhất định phải phối hợp kiểu kết ấn và thần chú cố định, sai một chữ, sai một động tác, cũng sẽ dẫn đến làm phép thất bại.
Có lẽ là bởi vì thi triển Hỏa Cầu Thuật quá nhiều lần, Trần Lạc đầu bắt hơi choáng váng mặt mày, nhưng mà sự thật vi phạm lý luận ma pháp này lại mỗi phút mỗi giây quấy nhiễu hắn.
Trên sách giáo khoa ma pháp hiển nhiên không thể xuất hiện sai lầm cấp thấp như vậy, chẳng lẽ bởi vì linh hồn của hắn đến từ một thế giới khác cho nên không cần tuân theo quy tắc của thế giới này ư?
Ma Pháp sư niệm chú cần thời gian, thời gian làm phép càng ngắn tự nhiên càng chiếm nhiều lợi thế, có thể lập tức phóng ra ma pháp, đối với Ma Pháp sư khác tới nói, quả thực là cơn ác mộng.
Vấn đề này Trần Lạc nghĩ ngợi một lúc lâu cũng không nghĩ rõ ràng, lại nghĩ tới một chuyện khác.
Cô Britney xinh đẹp giống như kêu hắn tan học đi tìm cổ một lần, vừa rồi chậm trễ thời gian lâu như vậy, chẳng may với tính tình của cổ (hiển nhiên không thế nào tốt) có cho rằng Trần Lạc cho nàng leo cây hay không, Trần Lạc thật đúng là không dám xác định nàng có thể dùng gậy quất vô mông của hắn trên lớp học ngày mai hay không nữa.
Phòng giáo viên nằm ở tầng cao nhất của khu lớp học. Sau khi Trần Lạc đến nơi thì được cho biết cô Britney đã trở về ký túc xá, trước khi đi nàng còn dặn dò một giáo viên khác rằng, nếu có học sinh nào tên là Blair đến tìm nàng thì để hắn đi thẳng đến ký túc xá của giáo viên.
Cũng may ký túc xá giáo viên cách nơi này cũng không xa lắm, Trần Lạc đi xuống lầu rồi rẽ về phía dãy nhà nằm bên cạnh ở hướng đông cách đó không xa.
Ký túc xá giáo viên là một tòa nhà có đỉnh tháp cao ngất ngưởng và cổng vòm hình nhọn, trông rất đậm chất phong cách Gothic, dòm sơ qua lại tựa như tòa thành, để xây dựng một dãy nhà kiểu này ắt hẳn cần tốn hao không ít tiền, nhưng học viện Thánh Donas hiển nhiên cũng không thiếu tiền, ngoại trừ quý tộc quyên tặng, hàng năm có vô số người muốn đưa con cái của mình vào học, chỉ cần có thể tiến vào học viện Thánh Donas, bọn họ cũng sẽ không keo kiệt kim tệ.
May thay Blair còn có thân phận của một tiểu quý tốc, nhờ đó hằng năm hắn không cần nộp học phí đắt đỏ, đây là đặc quyền mà vương quốc ban tặng cho giới quý tộc.
Trần Lạc cũng không hỏi thăm người khác, hắn dễ dàng tìm được chỗ ở của Britney.
Sau khi kế thừa ký ức của Blair, Trần Lạc đã phát hiện nữ thần trong mộng của thằng nhóc này thì ra cô giáo số học của mình, đồng thời hắn thường xuyên trốn ở tiểu hoa viên đằng sau ký túc xá, dòm ngó về phía phòng của nàng.
Đối với loại hành vi trưởng thành sớm này, Trần Lạc chỉ có thể nói một câu, thằng nhóc Blair này ------ ánh mắt cũng thực không tồi.
Dù sao, cô Britney chỉ so với bọn hắn lớn hơn mấy tuổi, chính là đang ở độ tuổi đẹp nhất của phái nữ, cũng không lộ ra ngây ngô, lại không phải rất thành thục, bất kể là dung mạo hay dáng người, đối với những tiểu nam sinh mới biết yêu này đều có lực hấp dẫn cực lớn.
Đương nhiên, tâm tư thiếu niên sẽ không bền bỉ, loại ý nghĩ này sẽ theo bọn hắn dần dần trưởng thành mà biến mất, chờ qua mấy năm nữa, bọn hắn sẽ phát hiện, cô Britney đã hoàn toàn mất đi nét ngây ngô ------ đối bọn hắn còn dụ hoặc lớn hơn.
Trần Lạc đứng trước cửa phòng, ngăn mình không nghĩ đến cô Britney mấy năm sau càng thêm thành thục, chấp niệm của thằng nhóc Blair này đối với nàng sâu sắc đến mức để Trần Lạc đều hứng chịu ảnh hưởng.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa một cái, sau một khắc, trong phòng truyền đến giọng nói dễ nghe.
"Vào đi."
Cửa phòng khép hờ, sau khi nhận được sự đồng ý, Trần Lạc đẩy cửa đi vào, hắn thấy cô Britney đang biết viết ngoay ngoáy gì đó trên bàn, hắn đi vào gian phòng, hỏi: "Cô Britney, cô tìm em hả?"
"Ngồi đi."
Britney chỉ vào một chỗ bên bàn đọc sách, nàng đưa cho Trần Lạc một trang giấy và một cây bút lông chim, nói ra: “Nếu em có thể trong thời gian một tiết tính toán ra đáp án của đề này, cô sẽ không so đo việc em ngủ gật trong lớp cô nữa.”
Vừa rồi nàng rõ ràng nói chỉ cần Trần Lạc giải được bài toán trên bảng đen sẽ không so đo chuyện này, bây giờ lại đổi ý nghĩ, xem ra rất dễ thay đổi, nữ nhân ở thế nào cũng đều giống nhau...
Có điều cũng may nàng không phải hưng sư vấn tội, Trần Lạc cầm lấy bút lông chim, nhìn lướt qua, phát hiện trên giấy là một đề toán cộng hơi giống lúc trước, chẳng qua là đổi thành từ 1 đến 79.
Xem ra nàng vẫn chưa tin đề bài trên bảng đen kia là do tự Trần Lạc tính ra, hắn lắc đầu, nâng bút viết xuống một con số ở trên giấy, nói ra: "Tốt."
Sau khi Britney giao giấy bút cho Trần Lạc thì nàng định tiếp tục nghiên cứu bài toán khốn nhiễu nàng nửa tháng nay, dựa vào khả năng tính toán của những học sinh này, ít nhất cần mất hai tiết học mới có thể tính toán ra tới.
Vì kiểm tra trước kia Blair có phải đã giả bài này hay không, nàng cố ý sửa đổi đề bài, con số 79 là nàng ngẫu nhiên chọn lấy, coi như là nàng, trong thời gian ngắn cũng không tính ra được câu trả lời chính xác.
Nhưng mà nàng mới vừa vặn nhấc bút lên, bên tai liền truyền đến tiếng nói của Trần Lạc.
Britney quay đầu nhìn hắn, cau mày hỏi: "Nhanh như vậy?"
Toán học là thần thánh, nàng thề trong lòng, nếu như Blair chỉ tùy tiện viết ra một con số để lừa phỉnh nàng, nàng thật sự sẽ dùng tấm ván gỗ đánh sưng mông của hắn.
Đề này tuy rằng nàng tiện tay ra nhưng chính nàng cũng không biết đáp án, nàng cầm lên tờ giấy, sau đó nhìn Trần Lạc một chút, hỏi: "Em tính như thế nào?"
Từ trước đến nay đều là mình hỏi học sinh, nghĩ không ra có một ngày hắn cũng bị người khác hỏi lại, hơn nữa còn là bài toán dễ ợt như vậy, Trần Lạc nhấc bút lên, cầm một trang giấy trống không, có chút bất đắc dĩ giải thích: "Đề này chúng ta không cần dựa theo trình tự cộng từng số lại vì dãy số này theo cấp số cộng, rõ ràng, số thứ nhất và cuối cùng cộng lại là 80, số thứ hai cộng với số kế cuối cũng là 80, cứ thế mà suy ra, bởi vậy phép cộng này có thể đơn giản hoá thành phép nhân, 39 nhân với 80 cộng với số 40 còn sót lại, đáp án là 3160. . ."
Britney nhìn hắn diễn giải quá trình tính toán, sau khi nàng run lên một cái, trong mắt toát ra sự kinh ngạc, nàng đăm đăm ngó hắn, hỏi: "Phương pháp này em nghĩ ra hả?"
Trần Lạc rất muốn thành thật nói không phải. Ở một thế giới khác, câu chuyện về nhà toán học Gauss ngay cả học sinh tiểu học cũng biết, nhưng hắn đọc qua sách giáo khoa của Blair, phát hiện thế giới này toán học và các ngành khoa học cơ sở khác còn đang ở vào giai đoạn sơ cấp phát triển, ngược lại ma pháp phát triển cực kỳ phồn thịnh, mọi người đều lấy trở thành Ma Pháp sư làm vinh.
Sự chênh lệch này Trần Lạc có thể hiểu được, một thế giới khác các bậc tiền bối không có lựa chọn, nhưng ở nơi này ma pháp đi song song với khoa học, ngoại trừ khoa học còn có ma pháp, càng nhiều người tập trung thời gian nghiên cứu ma pháp, điều này dẫn đến khoa học phát triển cực kỳ chậm chạp, đây cũng là vì sao Blair đã 16 tuổi vẫn còn đang học phép nhân chia cộng trừ.
Nói bừa muốn bốc lên nguy cơ bị vạch trần, may thay đây cũng không phải là phát hiện vĩ đại gì, Trần Lạc nhẹ nhàng gật đầu, nói ra: "Đúng vậy, cách tính toán sẽ nhanh hơn rất nhiều."
Đối với Britney xuất thân từ thế gia toán học tới nói, nàng đã gặp gỡ không ít nhà toán học, nhưng một số người lúc lớn bằng Blair, tuyệt đối nghĩ không ra các giải xảo diệu này.
Hơn nữa, sau khi nàng thấy mạch suy nghĩ tính toán của Blair, trong lòng của nàng đã lờ mờ sinh ra một chút ý nghĩ, có lẽ quy luật phép tính này có thể mở rộng đến lĩnh vực rộng lớn hơn, mà điều này đều bởi vì Blair dẫn dắt.
Toán học là một ngành học coi trọng thiên phú, tuổi còn nhỏ đã có loại tư duy toán học này, nếu được tiến hành bồi dưỡng, tương lai giới toán học khả năng xuất hiện một ngôi sao mới.
Cho dù khả năng như vậy rất nhỏ, nàng cũng không nguyện ý từ bỏ hi vọng.
Nghĩ tới đây, Britney tằng hắng một cái, nhìn Trần Lạc, nghiêm túc nói ra: "Blair, em muốn trở thành một nhà toán học vĩ đại không?"
"Không muốn." Trần Lạc lắc đầu nguầy nguậy, không chút do dự đáp: "Em muốn trở thành một Ma Pháp sư vĩ đại."