Sau khi Isabella ngủ qua, trong chăn đều là mùi thơm của nàng, điều này khiến hắn tới giữa đêm vẫn không chợp mắt được.
Nhưng mà sáng sớm hắn còn phải thức dậy sớm để làm điểm tâm, cơm nước xong xuôi lại muốn lên lớp, kiểu sinh hoạt như học sinh cấp ba này đã rất lâu Trần Lạc không trải nghiệm qua. Đối với hắn hiện tại mà nói, thật sự là hơi lãng phí thời gian.
Nếu như dùng tất cả các tiết học tạp nham khác để minh tưởng hoặc luyện tập cận chiến, hắn tin tưởng thực lực của mình sẽ tăng lên rất nhanh chóng.
Ăn sáng xong, Trần Lạc và Isabella cùng nhau ra ngoài, đến cửa phòng học thì tách ra.
Lúc hắn bước vào lớp học, trong đó đã có không ít người. Trần Lạc ngồi xuống chỗ của mình, tiếp tục giải mấy đề toán còn lại.
Cho dù hắn muốn giải quyết hết đống bài toán treo thưởng của hiệp hội Toán Học, cũng cần phí chút thời gian.
Hắn giải xong hai bài khá đơn giản, Toby mới từ cửa lớp chậm rãi đi đên, hắn để túi xách xuống, ngồi xuống chỗ của mình, rồi xoay đầu sang nói với Trần Lạc: “Blair, tớ nghĩ kỹ rồi, tớ vẫn không muốn làm chiến binh, tớ dự định tốt nghiệp xong sẽ về kế thừa trang viên của cha. . .”
Trần Lạc nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Nếu Toby lựa chọn trở thành chiến binh, là bạn bè, Trần Lạc sẽ hết sức giúp hắn đề cao ma pháp, dạy hắn chiến đấu. Nhưng nếu Toby chỉ muốn kế thừa trang viên của cha hắn, làm một người bình thường cũng chính là lựa chọn của hắn. Trần Lạc sẽ không can dự.
Gần vô tiết học, Tracey và Lynda ngồi ở bàn trước hắn, mới đủng đỉnh bước vào.
Tính cách của Lynda thì hướng ngoại, hoạt bát, hơn nữa lại nói rất nhiều, không biết nàng cùng Tracey thì thầm chuyện gì, bỗng nhiên quay đầu hỏi Trần Lạc: “Blair, sau khi tốt nghiệp Thánh Donas, cậu định làm gì?”
Isabella và cô Britney đều đã hỏi hắn vấn đề này, Trần Lạc đang suy nghĩ giải toán, nên cũng không ngẩng đầu lên, hắn đáp: “Hẳn là sẽ ở lại học viện.”
“A?” Lynda hiển nhiên hơi kinh ngạc, nói: “Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ đi học viện Ma Pháp Vương Đô chứ, lấy thành tích của cậu hoàn toàn có thể vô nới đó nha!”
Trần Lạc lắc đầu, thuận miệng nói: “Tớ vẫn thích chỗ này hơn.”
Lynda nhìn Tracey một chút, lại nhìn về phía Trần Lạc, nói: “Trong học viện Ma Pháp Vương Đô có rất nhiều tiểu thư quý tộc vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, các nàng lại ưu nhã và lễ phép, cậu chẳng lẽ không suy nghĩ một chút sao?”
“Không cân nhắc.”
Trần Lạc biết, nhất định là tương lai Tracey muốn đi học viện Ma Pháp Vương Đô, thông qua Lynda nói bóng nói gió với hắn. Chẳng qua tiểu thư quý tộc đối với hắn thật sự không có lực hấp dẫn, Isabella không trẻ tuổi xinh đẹp hay cô Britney không ưu nhã ôn nhu, cần gì phải bỏ gần tìm xa chạy tới Vương Đô cơ chứ?
Sau khi nghe được câu trả lời của Trần Lạc, Tracey hiển nhiên hơi thất lạc một chút, gặp Trần Lạc cũng không có tâm tư nói chuyện phiếm, Lynda cũng quay đầu lên, không tực chuốc nhục nhã.
“Tiểu thư quý tộc xinh đẹp, ưu nhã, lễ phép. . .” Ánh mắt của Toby hướng về phía trước, trong miệng hắn lẩm bẩm vài câu, bỗng nhiên hắn nhìn về phía Trần Lạc, nói: “Blair, tớ chợt lại muốn trở thành chiến binh. . .”
. . .
Toby cuối cùng vẫn thay đổi ý định, hy vọng trở thành một chiến binh mạnh mẽ.
Mặc dù lấy thiên phú ma pháp của Toby, hy vọng thi đậu học viện Ma Pháp Vương Đô không lớn, nhưng nếu hắn có thể trở thành một chiến binh mạnh mẽ, khả năng tiến vào học viện Kỵ Sĩ Vương Đô lại rất cao.
Đương nhiên, bất luận là học viện Ma Pháp hay học viện Kỵ Sĩ, trong lòng của Trần Lạc không gì có thể sánh bằng Thánh Donas, chỗ nào có cô Britney, đó mới là thánh địa để hắn học tập ma pháp.
Sau đó trong vòng vài ngày, ngoại trừ cùng cô Britney học tập thuật cận chiến, ngồi minh tưởng và học tập ma pháp, Trần Lạc gần như dồn tất cả tinh lực còn lại để giải đề.
Hắn chỉ dùng vỏn vẹn năm ngày đã học được ba ma pháp biến thể, là Hỏa Điểu Thuật, Liên Hoàn Hỏa Cầu và Áp Súc Hỏa Cầu. Trong quá trình này, tinh thần lực của hắn cũng tăng trưởng rất lớn.
Đêm qua, Trần Lạc có thể đồng thời phóng ra sáu hỏa cầu rất ổn định, lấy tốc độ này, có lẽ hắn có thể tấn cấp Ma Pháp sư sơ cấp cùng lúc với Isabella.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn có thể lấy được đầy đủ ma pháp biến thể.
Nếm được ngon ngọt do tốc độ tăng trưởng tinh thần lực nhanh chóng mang lại, Trần Lạc tự nhiên không thể chịu đựng loại phương thức minh tưởng chậm chạp kia. Có đủ tiền để mua sắm ma pháp biến thể tự nhiên trở thành điều mà hắn hy vọng nhất.
Vì thế, hôm qua hắn quả quyết thức khuya một đêm, mãi cho đến khi giải hết hai mươi ba bài toán treo thưởng mới đi ngủ.
Mặc dù toán học ở nơi này tụt lại phía sau, nhưng đề toán có thể được hiệp hội Toán Học treo thưởng cũng không dễ dàng như vậy.
Hắn bỏ ra không sai biệt lắm gần một tuần lễ mới có thể giải xong 20 bài toán, trong đó có mấy đề bài vô cùng khó, để hắn phải suy nghĩ đến nửa đêm mới biết làm.
May mà hắn dạy lớp ôn thi tốt nghiệp cấp ba, vì thế đã từng có một đoạn thời gian ôn lại không ít định lý và công thức, bằng không thật đúng là hắn không lấy được tiền thưởng của hiệp hội Toán Học.
Ngày thứ hai chính là ngày nghỉ, Trần Lạc thức dậy rất sơm, sau khi chuẩn bị điểm tâm sáng cho cô Britney và Isabella xong, hắn mang theo hai cái bánh bao rời khỏi trường học.
Hiệp hội Toán Học.
Gall ngáp ngắn ngáp dài từ trên lầu đi xuống, tiếp đó hắn mở cánh cửa nặng chịch ra, mời mấy nhà nghiên cứu toán học đã chờ đợi rất sớm vào trong.
Những người này cũng vì tiền thưởng mà tới, tiền treo thưởng của hiệp hội rất phong phú. Nếu có người có thể giải ra mấy bài toán kia, nhưng vậy bọn họ không chỉ có thể nhận được thù lao phong phú, đồng thời còn có thể thu hoạch được một ít tiếng tăm nhất định.
So sánh với vùi đầu vào nghiên cứu, từ từ tích lũy thành quả, việc này hiển nhiên là phương pháp để lăng-xê mau chóng hơn, có không ít nhà nghiên cứu toán học đều muốn đi con đường tắt này.
Mỗi ngày đều có người còn không đợi hiệp hội mở cửa, đã đứng chờ ở bên ngoài, bọn họ muốn xem có bài toán treo thưởng nào mới không biết, biết đâu có lẽ bọn họ có thể trùng hợp giải ra thì sao.
Nhưng mà theo Gall, những người này đơn giản là ngu xuẩn tới cực điểm.
Chủ nhân của những bài toán kia có vị nào không phải là nhà nghiên cứu toán học lâu năm đâu, bài toán bọn họ lấy ra treo thưởng cho tới bây giờ không hề có cái nào đơn giản cả.
Mà trước khi những đề bài này được công bố, sẽ được các vị học giả của hiệp hội, bao gồm cả mấy vị hội trưởng thử nghiên cứu trước. Bài toán bọn họ không cách nào giải ra, mới có thể được công bố lên.
Chân chính người có thể giải những đề này phần lớn là học giả đã nổi danh, thậm chí là học giả vinh dự, làm sao cũng không có những người chỉ muốn chiếm tiện nghi này.
Gall cũng không quan tâm những người kia. Sau khi mở cửa xong, hắn đi tới quầy hàng, vừa ngáp vừa lau bụi bặm trên quầy.
Hắn chỉ lau được một nửa thì có một bóng người đi tới trước quầy.
Người này mặc áo choàng của Ma Pháp học đồ, đội một cái nón rộng thùng thình trên đầu, trên mặt còn đeo mặt nạ không để cho người ta nhìn thấy gương mặt chân thật của hắn.
Xem như Gall đã tiếp đón vô số người, cũng rất ít thấy học giả mặc trang phục kỳ quặc như thế này, hắn nhịn không được dòm đối phương nhiều mấy cái, nói: “Gửi bản thảo hay treo giải thưởng, gửi bản thảo thì đặt ở đây, treo giải thưởng thì chờ một chút, chấp sự Garen vẫn chưa rời giường. . .”
Thời gian của Trần Lạc có hạn, thông qua con đường gửi bản thảo bình thường không biết phải chờ tới lúc nào, hắn bèn móc ra huân chương vinh dự của hiệp hội Toán Học, lung lay trước mắt người trẻ tuổi kia.
Huân chương vinh dự giống nhau như đúc, các quốc gia trên đại lục Thần Ân đều thống nhất với nhau. Phía trên cũng không viết tên, số lượng học giả vinh dự của hiệp hội Toán Học cũng không ít, hắn không lo lắng bại lộ thân phận.
Tác dụng của huân chương vinh dự hết sức rõ ràng, sau khi người trẻ tuổi kia nhìn thấy, biểu lộ trên mặt lập tức trở nên tôn kính hơn rất nhiều.
Gall đứng thẳng người, rồi khom người chào Trần Lạc một cái. “Không biết ngài tên là gì?”
“Trần Lạc.”
Gall lập tức nói: “Ngài Trần Lạc, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Trần Lạc đặt một xấp bàn thảo dày cộm trên quầy, hắn chỉ về phía bức tường bên trái nói: “Đây là đáp án của 23 bài toán treo thưởng, phiền ngươi mau chóng kiểm tra, sau đó đưa tiền thưởng cho ta.”
Nhìn một xấp giấy dày cộm lẳng lặng nằm trên quầy, trong chớp mắt Gall đực mặt ra tại chỗ.
Những bài toán treo thưởng được dán trên bức tường kia đã có từ rất nhiều năm về trước. Cho dù là đề bài mới nhất cũng do vị một học giả vinh dự treo thưởng ở hai tháng trước. Những bài toán này đã chịu đựng khảo nghiệm của thời gian, mới có thể vẫn nằm ở đó. Bình thường cho dù có học giả giải ra, cũng chỉ có thể giải một bài, giống như tiểu thư Britney mới nhận học giả vinh dự cũng chỉ giải được 2 đề một lần, mà đã chiếm dụng ròng rã một kỳ học báo, đây đã là cực kỳ hiếm thấy. . .
Nhưng người trước mắt này, vậy mà hắn nói đã giải ra tất cả nan đề treo thưởng của hiệp hội. . .
Gall nhìn bóng người núp phía dưới áo choàng, trên mặt lộ ra vẻ nghi nờ, hắn hoài nghi người này có phải lừa đảo tiền thưởng hay không, đồng thời chất vấn tính chân thật của huân chương vinh dự kia.
Hắn đối với Trần Lạc thi lễ một cái, nói: “Ngài Trần Lạc, mong ngài cho phép tôi nhìn huân chương vinh dự của ngài một chút. . .”