Chân Minh Châu ngàn vạn lần không nghĩ tới bản thân chưa tìm đến người phụ trách vấn đề này thì bên trên đã tìm đến cô.
Triệu Xuân Mai đặt cả homestay của cô trong vòng một tuần. Đến tối, khách của dì ấy đã đến đông đủ.
Người đến cuối cùng là một một người đàn ông trung niên thân hình rắn rỏi. Nói là độ tuổi trung niên cũng không đúng chỉ là bề ngoài của ông có nét tang thương, gương mặt nghiêm nghị.
Người này họ Thẩm, khi ông vừa phong trần mệt mỏi đến homestay thì mọi người đang nghỉ ngơi trên lầu đều đi xuống. So với đồng hồ báo thức còn chuẩn hơn.
Chân Minh Châu cảm thấy người họ Thẩm này trông quen mắt, hình như cô đã từng nhìn thấy ông trên truyền hình thì phải.
Bất chợt cô liền nhớ ra đúng là cô đã nhìn thấy ông trên tin tức nha.
Chân Minh Châu lắp bắp nói: “Ngài là...”
Người đàn ông trung niên chủ động lấy giấy chứng nhận ra đưa cho Chân Minh Châu, nói: “Xin chào cô Chân Minh Châu tôi là Cục trưởng Cục Điều tra đặc biệt của Cục An ninh Quốc gia, Thẩm Nham.”
Thẩm Nham đúng là người mà Chân Minh Châu đã nhìn thấy trên tivi. Vậy mà hiện tại người này đến đây là để gặp cô. Nói chính xác hơn là để gặp Tiểu Thạch Đầu, đồng thời cũng gặp người đã phát hiện ra cậu nhóc - chính là cô.
Chân Minh Châu nuốt một ngụm nước bọt, mờ mịt cầm xem giấy chứng nhận. Cô nhìn đi nhìn lại mấy lần sau đó lại nhìn con dấu trên giấy chứng nhận. Ôi mẹ ơi đây là lần đầu cô gặp được nhân vật có thân phận như vậy.
Hơn nửa ngày, Chân Minh Châu vò đầu, lên tiếng hỏi: “Thân phận này của ngài có thể nói chuyện với người bình thường như chúng tôi sao?”
“Nếu không thể nói thì ông ấy sẽ nói chuyện với cô sao?” Vu Thanh Hàn đứng ở cầu thang, hai tay ôm ngực mỉm cười nói.
Chân Minh Châu lại nuốt một ngụm nước bọt, nghi ngờ hỏi: “Tất cả mọi người đều là?”
Thẩm Nham gật đầu, lại giới thiệu: “Vị này chính là phó trưởng phòng Vu Thanh Hàn của cục chúng tôi.”
Chân Minh Châu nhìn thoáng qua Vu Thanh Hàn, sau đó lại nhìn kỹ hơn một chút. Thật sự không nghĩ đến người này lại có thân phận đặc biệt như vậy.
Chân Minh Châu ngồi xuống, hai tay đan chặt vào nhau, cô có chút khẩn trương, nhẹ giọng hỏi: “Mọi người có chuyện muốn hỏi tôi?”
Mặc dù luôn vẫn luôn nghĩ nếu thật sự không giải quyết được thì báo cáo lên quốc gia. Nhưng hiện tại khi bọn họ tìm đến, cô lại cảm thấy khẩn trương không biết phải làm sao? Nhất thời cô cũng không biết nên nói thế nào, nói nhiều hay ít?
Nhưng rất nhanh Chân Minh Châu cũng biết mình nên nói hết những việc đã xảy ra. Dù gì thì cô cũng chỉ là người bình thường, không thể xử lý được những tình huống phức tạp như vậy.
Hơn nữa, nếu người xuyên đến lại có võ nghệ cao cường thì chắc cô sẽ bị chọc thành cái sàng mất?
Cô sẽ giải thích hết mọi chuyện. Ban đầu cô suy nghĩ mọi cách, bản thân cũng không có chủ ý gì, chỉ có thể đến đâu tính đến đó. Nhưng hiện tại nếu có người đáng tin cậy giúp đỡ cô thì cũng là một việc tốt. Đương nhiên, điều quan trọng là những người này thật sự đáng để cô tín nhiệm.
Suy nghĩ đến đây Chân Minh Châu liền ngẩng đầu nói: “Tuy rằng tôi đã gặp qua ngài trên ti vi, cũng xác nhận thân phận của ngài là thật nhưng tôi muốn xem giấy chứng nhận của tất cả mọi người.”
Thời điểm cô cúi đầu suy nghĩ thì những người khác cũng quan sát cô. Những lời cô vừa nói ra rõ ràng là biết bản thân đang làm gì.
Thẩm Nham liếc mắt, những người còn lại đều đưa giấy chứng nhận ra. Mặc dù bọn họ bao hết homestay nhưng cũng chỉ có hơn mười người.
Chân Minh Châu sau khi xác nhận thân phận của tất cả mọi người liền trả lại giấy chứng nhận.
Lúc này Thẩm Nham lên tiếng: “Không biết chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện riêng với nhau được không?”
Chân Minh Châu: “Có thể, mọi người đi theo tôi.”
Chân Minh Châu dẫn mọi người đến thư phòng trên lầu hai, còn Thẩm Nham và Vu Thanh Hàn thì đi cùng cô.
Cô tò mò hỏi: “Đầu tiên, vì sao mọi người lại đến đây?”
Nếu Chân Minh Châu cái gì cũng không biết, thì sẽ không có những chuyện vừa rồi. Nhưng
Chân Minh Châu lại yêu cầu xem giấy chứng nhận của bọn họ chứng tỏ cô có bí mật. Nếu vậy, Thẩm Nham tự nhiên cũng nguyện ý nói thật mọi chuyện.
Ông ngồi đối diện Chân Minh Châu, nói: “Nơi đầu tiên phát hiện người xuyên đến từ cổ đại không phải là ở Ly Sơn. Sau lần đầu tiên phát hiện có người từ cổ đại xuyên đến, chúng tôi liền cử nhân viên đến sống tại đây. Bởi vậy có rất nhiều kế hoạch.”
Có thể không cần thực hiện những kế hoạch này trông vài thập niên. Nhưng một khi phát hiện tình huống dị thường thì kế hoạch sẽ lập tức được khởi động.
Chân Minh Châu bừng tỉnh, chẳng trách bọn họ đến nhanh như vậy.
Cô khẳng định: “Dì Triệu và Trương Vũ là người được cử đến đây nằm vùng.”
Thẩm Nham không phủ nhận, hơn nữa còn nói thêm: “Tất cả mọi người.”
Chân Minh Châu sửng sốt, sau khi phản ứng lại liền nói: “Mọi người ở ủy ban thôn?”
Thẩm Nham gật đầu. Thật ra không phải chỉ mọi người trong ủy ban thôn mà ngay cả những nhân viên công tác trong các ủy ban thôn dưới chân núi Ly Sơn. Thoạt nhìn đều như những nhân viên công sở bình thường nhưng thật ra mỗi người đều có thân phận đặc thù. Hiện tại ông muốn hợp tác với Chân Minh Châu nên muốn thể hiện thành ý.
Quả nhiên Chân Minh Châu không phải là người quá phức tạp. Sau khi biết rõ mục đích, cô nhẹ nhàng nói ra sự thật: “Tiểu Thạch Đầu không phải là người xuyên đến từ cổ đại đầu tiên mà tôi gặp.”
“Cái gì!” Thẩm Nham lập tức trở nên nghiêm túc hơn, Vu Thanh Hàn cũng nhìn chằm chằm Chân Minh Châu.
Chân Minh Châu: “Trước một ngày gặp được Tiểu Thạch Đầu, tôi đã gặp được một người tên Lý Quế Hoa, nhưng chị ấy đã quay về cổ đại...”