Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 24: Lại Có Người Xuyên Đến 2

Chương 24: Lại Có Người Xuyên Đến 2




Chỉ trong vòng bảy ngày thì Tiểu Thạch Đầu đã có tên, gọi là Thạch Thanh Vân, nhũ danh vẫn giữ nguyên như cũ.

Cậu nhóc vốn họ Thạch, tuy rằng bây giờ là con nuôi của Triệu Xuân Mai nhưng vẫn giữ nguyên họ của cậu.

Thứ tư: Thủ tục nhậm chức của Chân Minh Châu đã được xử lý, mặc dù là người mới nhưng lương tháng cũng được 6000 tệ. Điều này khiến cô vui vẻ không thôi.

Chân Minh Châu: Đột nhiên phú quý! Quả nhiên người dễ thỏa mãn là người hạnh phúc.

Thứ năm: Bảy ngày sau, nhóm người Tô Anh sau khi hoàn tất việc thăm dò bên ngoài và lắp đặt thiết bị bên trong liền nhanh chóng rời đi.

Chân Minh Châu không biết nhà khoa học là làm những gì, nhưng bọn họ không ngừng đẩy nhanh tốc độ làm việc và kết thúc trong vòng bảy ngày sau đó nhanh chóng rời đi. Thẩm Nham cùng Vu Thanh Hàn phải quay về thủ đô để mở một cuộc họp.

Trước khi đi Vu Thanh Hàn có nói: “Lần này khi quay về tôi sẽ xin chuyển công tác đến Lệ thành.”

Chân Minh Châu: “???” Lúc này cô mới nhớ đến Vu Thanh Hàn là giáo sư đại học. Quả nhiên người tài giỏi thường nhiều việc.

Bất quá đối với Chân Minh Châu thì những việc này không quá quan trọng, điều cô quan tâm là điều thứ tư - về vấn đề lương bổng.

Vu Thanh Hàn nhìn ra ý nghĩ của Chân Minh Châu, ý vị thâm trường cười nói: “Bạn học Tiểu Chân, về sau sẽ thường xuyên gặp mặt.”

Chân Minh Châu: Vẻ mặt tươi cười lừa gạt trẻ nhỏ.

Trước khi bọn họ chuẩn bị rời đi, Chân Minh Châu không nhịn được liền hỏi: “Mọi người vì sao vừa gặp liền nghĩ tôi là người tốt?”

Vu Thanh Hàn quay đầu lại, nói: “Vậy cô là người xấu sao?”

Chân Minh Châu: “Đương nhiên tôi biết tôi không phải, nhưng mọi người lại không biết.”

Có thể cô cố tình lừa bọn họ vì lợi ích của mình thì sao?

Vu Thanh Hàn nhìn Chân Minh Châu thật sâu, sau đó cảm khái tự đáy lòng: “Cô có hiểu lầm gì với hiệu suất làm việc của chúng tôi sao?”

Chân Minh Châu khó hiểu “A” lên một tiếng.

Vu Thanh Hàn: “Chúng tôi trước đó đã nhận được báo cáo của Trương Vũ, đến khi lão Thẩm đến nói chuyện với cô đã hơn 10 giờ đồng hồ. Cô cảm thấy trong vòng 10 giờ chúng tôi không thể điều tra rõ ràng về cô sao? Tôi không chỉ biết cô là người như thế nào mà còn biết khi còn nhỏ lý tưởng của cô là trở thành thủy thủ mặt trăng.”

Sau đó anh làm động tác: Ta muốn đại diện ánh trăng tiêu diệt ngươi.

Nháy mắt Chân Minh Châu cảm thấy da đầu tê dại, lông tơ cả người dựng hết lên, cô hận dưới chân không thể nứt ra một toà Ly Sơn. Thẩm Nham đứng bên cạnh Vu Thanh Hàn cũng không chịu nỗi, vẻ mặt như bị táo bón.

Thời điểm Chân Minh Châu và Thẩm Nham nhìn vào mắt nhau có thể nhận ra, lúc này đối phương có cùng chung ý nghĩ với mình về người tài giỏi như Vu Thanh Hàn: Thật không nói nên lời.

Thẩm Nham cùng Chân Minh Châu xấu hổ muốn phát điên, trong khi đó đương sự lại rất bình tĩnh, nở nụ cười và nói: “Hẹn gặp lại, thuỷ thủ mặt trăng.”

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Chân Minh Châu lại vẫy tay nói: “Hẹn gặp lại Tuxedo Mặt nạ.”

*Tuxedo Mặt nạ: Tên là Chiba Mamoru, là người yêu kiếp trước của Usagi.

Vu Thanh Hàn càng cười lớn hơn, nói: “Nói như vậy chúng ta là một đôi rồi.”

Khoé miệng Chân Minh Châu run rẩy: “…… Anh suy nghĩ quá nhiều rồi đó.”

Khi bọn họ lên xe, Vu Thanh Hàn xua tay, nói: “Hy vọng khi chúng tôi về mọi chuyện ở đây sẽ thuận lợi hơn.”

Lúc này Chân Minh Châu không hề tranh cãi mà gật đầu như giã tỏi. Cô không phải là người cậy mạnh, chính cô cũng không mong muốn sẽ gặp phải chuyện như thế này.

Chẳng qua ông trời thật biết trêu đùa lòng người. Đoàn người Thẩm Nham vừa đi được một hai giờ, đột nhiên tiếng sấm vang lên, mây đen giăng kín, sắc trời cũng trở nên âm u hơn. Chỉ một lát sau mưa xuống như trút nước.

Lúc này đoàn người Thẩm Nham và Vu Thanh Hàn đã lên máy bay. Vu Thanh Hàn nhìn trời mưa bên ngoài cửa sổ suy tư, nói: “Chúng ta vừa đi, trời liền đổ mưa...”

Cùng lúc đó ở Ly Sơn, Chân Minh Châu cũng cảm thấy bất đắc dĩ, thở dài. Nhìn trời mưa ngày càng lớn cô bất chợt phát hiện internet đã bị ngắt kết nối.

Cô cảm thấy khẩn trương, lập tức bật máy giám sát đối diện cổng ra vào. Thật kỳ lạ là mỗi khi trời mưa dù không thể kết nối internet nhưng điện nước vẫn ổn. Tuy nhiên không ai có thể chắc chắn về sau cũng như vậy. Vì thế nhóm người Vu Thanh Hàn đã áp dụng một số kỹ thuật hiện đại, dù việc xuyên qua dẫn đến mất điện thì những thiết bị giám sát và chống trộm vẫn hoạt động bình thường.

Chân Minh Châu không hiểu kỹ thuật, chỉ biết là rất trâu bò. Nói tới nói lui thì cô cũng chỉ là sinh viên ngành Di tích văn hoá và Bảo tàng học.

Chân - sinh viên khoa văn - Minh Châu đang kiểm tra thiết bị giám sát, ngay sau đó hai mắt cô trợn tròn lên, siêu cấp lớn.

Cảnh vật trước cửa nhà cô thay đổi, mà ở cửa lại xuất hiện thêm một người! Cô xem lại camera thì phát hiện khoảng ba phút trước khung cảnh trước nhà cô có sự biến hoá - từ con đường đá rộng lớn biến thành rừng già cây cối xanh um.

Tiếp đến là hình ảnh một quý công tử mặc trang phục cổ đại, trên người đầy máu loạng choạng đi về phía homestay của cô. Khi người này nhìn thấy ngôi nhà rộng lớn thì ánh mắt trợn tròn, vô cùng hoảng sợ, ánh mắt đó không hề nhỏ hơn ánh mắt cô khi nhìn thấy anh ta.

Chân Minh Châu: Ôi mẹ ơi! Bộ phận đặc biệt vừa đi ông trời liền trêu đùa cô mà. Đây không phải là làm khó cô sao.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch