Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 30: Hỗn Loạn 2

Chương 30: Hỗn Loạn 2




Chân Minh Châu đi ra khỏi phòng, vừa đi đến cửa liền quay đầu lại: “Tôi không nghĩ sẽ nói lại lời này một lần nữa, chính là không cần gọi tôi là tiên cô. Tôi là chủ homestay Xuân Sơn nên anh có thể gọi tôi là bà chủ.”

Cô tự động loại bỏ cách xưng hô này. Nếu người này chỉ kết lại một ngày rồi đi thì cô cũng chẳng quan tâm. Thế nhưng hắn lại ở đến tận vài ngày nên cô muốn sửa đổi lại cách xưng hô.

“Bà chủ.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Được rồi.”

Cô vừa đi ra ngoài Nguyên Tuấn liền vuốt ve “công tắc” ở đầu giường, hắn nhấn một cái căn phòng lập tức tối đen, lại nhấn một cái nữa cả căn phòng trở nên sáng ngời.

Đây là... đèn. Tuy rằng Nguyên Tuấn không biết cái này gọi là gì, nhưng cảm thấy nó rất tốt, có thể phát sáng như dạ minh châu. Mà không, dạ minh châu không sáng được như thế.

Chân Minh Châu đi ra phòng khách, mở một cái túi lớn lấy ra vài túi bánh mì và bánh quy cùng vài bình nước khoáng. Vô tình cũng mang theo mấy thanh chocolate vào.

Cô mang theo các loại bánh kẹo quay lại phòng của Nguyên Tuấn, đây là các loại đồ ăn vặt mà homestay bán. Mặc dù biết không nên cho người bệnh ăn các loại thức ăn vặt, nhưng cô nghĩ buổi tối đói bụng có thể “ăn lót dạ” một chút cũng được. Việc này cũng tránh tình trạng ngày mai cô dậy muộn người này sẽ đói bụng. Không thể để người đang bị thương đói bụng được.

Cô chỉ Nguyên Tuấn cách ăn uống những loại bánh này. Nguyên Tuấn nghiêm túc lắng nghe và xem xét rất tỉ mỉ.

Chân Minh Châu: “Được rồi, tôi ra ngoài, anh hãy nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Nguyên Tuấn: “Được, kia tôi...” hắn do dự nói “Hiện tại tôi có thể ăn một cái sao?”

Lúc chưa đi vào hắn thấy nơi này vô cùng khả nghi. Tuy nhiên, đến lúc này thì hắn biết nơi tưởng chừng đặc biệt không phải bất kỳ ai cũng có thể đi vào nhưng không bố trí phòng vệ.

Nếu tiên cô muốn đối phó hắn căn bản không cần dùng những thủ đoạn thấp kém. Vì thế, hắn cảm thấy khá yên tâm, hơn nữa cảm thấy nơi này không giống như chỗ “người thường” ở.

“Tôi chưa từng nhìn thấy loại đồ ăn này.” Khi nói những lời này hai lỗ tai Nguyên Tuấn giật giật, nhưng hai chữ “muốn ăn” đã viết lên hết trên mặt.

Chân Minh Châu: “Ồ. Anh có thể ăn tuỳ thích, không cần phải hỏi ý kiến của tôi.”

Cô xoay người ra cửa, ngay lúc đóng cửa cô nhìn vào bên trong liền thấy Nguyên Tuấn nghiêm túc mở túi bánh mì.

Cô nhún nhún vai quay trở lại phòng khách, cô thu dọn những mảnh rác y tế lúc nãy dùng để xử lý vết thương, chuẩn bị ngày mai sẽ mang đi đốt bỏ. Tiếp đến cô bắt đầu khử trùng nhà cửa. Cũng may lần này không cần cô tự ra tay, chỉ cần ấn công tắc là hệ thống khử trùng tự động sẽ hoạt động.

Đây là do nhóm người giáo sư Vu thiết kế, không thể phủ nhận cái này thực sự rất tiện nghi.

Ngoài ra, cửa nhỏ bên hông homestay cũng được cải tiến lại, đổi thành chất liệu đặc biệt. Chân Minh Châu khóa cửa lại, lúc này mới xong hết mọi việc.

Chân Minh Châu khử trùng cả người cô rồi mới đi lên lầu. Hôm nay cũng là một ngày thật phong phú.

Chân Minh Châu nói với chính mình: Tiếp tục cố gắng.

Bên này Chân Minh Châu khá an tĩnh, còn bên kia Nguyên Tuấn đã ăn xong một cái bánh mì, không nhịn được lại muốn ăn thêm một cái nữa. Đến khi phản ứng lại thì bánh mì hay bánh quy đều bị hắn ăn hết sạch.

Nguyên Tuấn mặt đỏ nhìn chiếc túi đã trống trơn, từ sau năm sáu tuổi hắn đã không còn như vậy.

Hiện giờ... trong phòng tràn ngập không khí xấu hổ. Nhưng cũng may là chỉ có mình hắn nên không bị ai thấy.

Tiên cô... À không là bà chủ. Bà chủ chắc sẽ không để ý. Cô ấy kiến thức rộng rãi, dù đã gặp qua nhiều người nhưng biểu hiện của những người đó chưa chắc được như hắn.

Hắn là hoàng tử, định lực sẽ hơn những người khác. Nguyên Tuấn tự an ủi bản thân, lại nhìn thấy một vật nhỏ ở cuối giường. Hắn tò mò không biết là cái gì liền vươn tay xé rách bao bì, bên trong là một khối đen như mực. Nhìn bề ngoài thì cảm thấy không phải là đồ vật tốt.

Nhưng Nguyên Tuấn nghĩ bà chủ chắc không thể nào “hố” hắn. Vì thế hắn cúi đầu cắn một miếng.

Là vị đắng. Làm sao lại là vị đắng thế?

Nguyên Tuấn ngậm miếng màu đen đó trong miệng, ngồi yên trên giường không nhúc nhích. Lúc này trong miệng lại tỏa ra vị ngọt như điểm tâm. Mặt Nguyên Tuấn dại ra, trong vị đắng dần tản ra vị ngọt dịu. Là trong đắng có ngọt.

Hương vị này không phải cũng giống như cuộc đời mỗi người sao? Hắn biết tiên cô nhất định là có ẩn ý mà. Thì ra đó là trong đắng có ngọt.

Tiên cô muốn nói với hắn nhân sinh chính là như vậy, chỉ cần kiên trì thì dù ban đầu là khổ sở thì cuối cùng cũng có thể nếm được hương vị ngọt ngào. Nguyên Tuấn nắm chặt nắm đấm, trong lòng càng thêm kiên định. Hắn lại ăn thêm một miếng to, khoé miệng cong cong nở nụ cười.

Nguyên Tuấn ngẩng đầu nhìn về phía ánh đèn, không đánh răng mà lập tức kéo chăn đắp lên người; cảm thấy rất mềm, rất ấm.

Hai người bên trong homestay đều mang tâm trạng rất tốt. Mà những người bên ngoài thì sao?

Lúc này, ủy ban thôn đèn đuốc sáng trưng, Triệu Xuân Mai mặc áo mưa đi từ bên ngoài vào. Đi theo bà còn có vài người khác, biểu cảm trên mặt của họ đều rất khó coi.

Nhiệm vụ chính của bọn họ là phụ trách sự an toàn của Chân Minh Châu. Nhưng hiện tại đừng nói là Chân Minh Châu, ngay cả homestay Xuân Sơn cũng đều biến mất.

Cha mẹ ơi... việc này ai có thể chịu đựng được? Mặc dù bọn họ đều biết nơi này có điểm “đặc biệt”, nhưng cảm giác khi nghe nói qua cùng việc tận mắt chứng kiến là hoàn toàn khác nhau.

“Thôn trưởng, hiện tại mấy người Trương Vũ vẫn đang ở bên kia quan sát, tôi...”

Đột nhiên, điện thoại Triệu Xuân Mai vang lên, bà lập tức lấy điện thoại chuyên dụng ra, ấn nút mở cuộc gọi video: “Phó phòng Vu.”

Bên kia màn hình điện thoại không phải ai khác mà chính là Vu Thanh Hàn.

Anh bước đi vội vàng, nước mưa nhỏ xuống người nhưng vẫn không quan tâm. Thấy cuộc gọi được kết nối liền lên tiếng: “Xác định không thấy homestay Xuân Sơn.”

Anh vừa mới xuống máy bay đến thủ đô liền biết được tình huống ở Ly Sơn, ngay lập tức bay trở về.

Triệu Xuân Mai nghiêm túc nói: “Xác định, biến mất không thấy bóng dáng.”

Vu Thanh Hàn mặt không biểu cảm, nói: “Một giờ sau tôi sẽ đến.” Dừng một chút anh lại nói: “Tiếp tục quan sát, nếu homestay xuất hiện lần nữa thì nhìn xem khoảng mấy giờ.”

Triệu Xuân Mai: “Được.”

Bên này, bởi vì Xuân Sơn homestay đột nhiên biến mất khiến mọi người loạn lên. Đáng sợ nhất là không có phương pháp giải quyết, vì con người khó có thể làm được gì, chỉ có thể liên tục quan sát.

Mà lúc này, ở một thời không khác, tại trấn Bình An cũng có một nhóm người rơi vào tình huống hỗn loạn như bọn họ.

Trong một trạm dịch đèn đuốc sáng trưng, vài người đàn ông râu dài khuôn mặt nghiêm nghị đang nói chuyện.

“Tìm, tiếp tục tìm cho ta!”

“Hình như điện hạ đã đi vào Mãnh Hổ Lĩnh.”

“Dù điện hạ đi đến điện Diêm Vương thì cũng phải tìm. Nếu Cửu hoàng tử xảy ra bất kỳ việc gì ngoài ý muốn thì mọi người ở đây đều phải chết!”

Một đoàn người trở nên hỗn loạn.

Xuân Sơn homestay

Chân Minh Châu ngủ thành tư thế con khỉ, nói mớ: “Làm ơn đến một người khách bình thường đi...”

Mà bên một căn phòng khác, vị khách trọ kì lạ - A Cửu công tử Nguyên Tuấn mơ mơ màng màng nói: “Trong đắng có ngọt, trong đắng có ngọt...”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch