Sau cơn mưa, không khí rất dễ chịu. Lúc đầu, Chân Minh Châu cảm thấy vô cùng áp lực, hiện tại đã “trở về” nên đã cảm thấy thả lỏng hơn, vì thế cô liền có tâm trạng để tận hưởng cảm giác tươi mát này.
Sau khi Vu Thanh Hàn chuẩn bị xong các thiết bị thì chỉ ra bên ngoài, ý muốn cùng Chân Minh Châu đi ra sân.
Bên ngoài, Chân Minh Châu nhẹ giọng nói: “Thời điểm phát hiện bản thân xuyên qua tôi cảm thấy rất hoảng loạn.” Sau lại tiếp tục: “Tôi không có ý oán trách anh, chỉ là đơn thuần oán giận một chút.”
Vu Thanh Hàn mỉm cười gật đầu: “Tôi biết.”
Hai người mang ghế dựa ra cùng ngồi trong sân viện. Vu Thanh Hàn nghiêm túc nói: “Ban đầu tôi không nghĩ đến việc sắp xếp người ở đây là suy xét từ hai phía.”
Chân Minh Châu nhướng mày, cuộn chân trên ghế, nghiêng đầu nghe anh giải thích. Bản thân Chân Minh Châu cảm thấy không có việc gì cần giải thích, thế nhưng cũng không ngăn cản anh.
“Đầu tiên, là do yêu cầu công việc. Theo kinh nghiệm trước đây, khi xuất hiện biến số sẽ dẫn đến sự thay đổi lớn hơn, nên tôi không thể tuỳ tiện sắp xếp người đến đây. Thứ hai, tôi suy xét từ yếu tố cá nhân của cô, nếu sắp xếp người đến đây ít nhiều cô cũng sẽ cảm thấy không quen. Tuy nhiên, tôi lại không nghĩ đến không phải người từ cổ đại xuyên đến mà là homestay của cô xuyên đến cổ đại. Thời điểm cô xuyên qua, khi quan sát bên ngoài đều không còn ý nghĩa.”
Chân Minh Châu nhìn chằm chằm Vu Thanh Hàn, nửa ngày sau cô đột nhiên cười lên, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Vu Thanh Hàn, nói: “Tôi không để tâm việc này. Nhưng anh không quan sát được gì sao? Tôi bên này vẫn bình thường.”
Vu Thanh Hàn: “Một chút tôi sẽ đi xem.”
Chân Minh Châu gật đầu: “Được thôi.”
Vu Thanh Hàn khó có được lúc nói thật nhiều chuyện với cô: “Trước kia từng có một lần chỉ thêm vài người quan sát, về sau địa điểm xuyên qua liền không còn ai xuyên đến nữa.”
Chân Minh Châu hỏi: “Không có ai xuyên qua không phải thật tốt sao? Tôi nghe ý tứ của Thẩm Nham thì ông ấy không hy vọng có người xuyên qua, vì sợ sẽ phát sinh những biến số khác.”
Việc Tiểu Thạch Đầu có thể ở lại đây vì cậu bé còn nhỏ lại không có người thân. Còn việc an bài Triệu Xuân Mai nhận nuôi Tiểu Thạch Đầu cũng là vì muốn giáo dục cậu bé từ nhỏ.
Vu Thanh Hàn: “Đúng vậy, không có người xuyên qua càng tốt. Nhưng ai dám đảm bảo nơi này không phát hiện thì những địa phương khác không có người xuyên qua. Biện pháp tốt nhất là phòng ngừa và theo dõi.”
Chân Minh Châu “À” một tiếng thật dài, tỏ vẻ đã hiểu.
Vì thế bên cô vẫn rất quan trọng.
Vu Thanh Hàn: “Chỉ là không ngờ xuyên qua lại chính là căn homestay.”
Chân Minh Châu: “Tôi cũng không nghĩ đến, thật là hù chết người mà.”
“Nhìn dáng vẻ của cô không giống như sợ hãi.”
Chân Minh Châu: “Ban đầu tôi rất sợ hãi, nhưng việc này càng lo sợ tôi lại cảm thấy cũng không đáng sợ như vậy. Lần đầu tiên gặp Lý Quế Hoa, hơn nửa đêm tôi còn đi ra ngoài xem xét, lúc ấy thật sự hoảng loạn. Hiện tại... hình như vẫn tốt?”
Vu Thanh Hàn nâng ngón tay cái lên.
Chân Minh Châu: “Đúng rồi, thôn trưởng bọn họ……”
Vu Thanh Hàn lắc đầu: “Tôi đã nói chuyện với cấp trên, bọn họ sẽ không tiếp xúc với người cổ đại. Người đến rồi vẫn phải đi, hai chúng ta là không thể không tiếp xúc, còn những người khác thì không tiếp xúc vẫn tốt hơn, tốt cho cả hai bên.”
Thứ nhất, xem xét từ thực tế thì tình huống ở cổ đại và hiện đại không giống nhau. Người ở cổ đại lại không có vắc-xin phòng bệnh, người tiếp xúc với họ sẽ không an toàn.
Mặt khác chính là khía cạnh tình cảm, nếu mọi người tiếp xúc, hoà hợp với nhau trong thời gian dài nảy sinh tình cảm thì không tốt lắm.
Đương nhiên không phải nói Chân Minh Châu sẽ không tiếp xúc, mà là bọn họ chỉ có thể hạn chế tối đa việc này.
Chân Minh Châu gật đầu, nói: “Tôi hiểu.”
Nghĩ đến những việc hôm qua đã “tìm hiểu” được từ A Cửu, Chân Minh Châu đắc ý nói: “Tôi nghĩ tôi muốn kiếm tiền.”
Vu Thanh Hàn mỉm cười nhìn cô. Anh nhìn ra được Chân Minh Châu không phải người giỏi quản lý tiền bạc. Có những người rất giỏi trong việc quản lý tiền bạc, mặc dù chỉ có số tiền nhỏ nhưng vẫn có thể lên kế hoạch rất tốt. Nhưng rõ ràng Chân Minh Châu không phải, cô ấy là dạng ngược lại.
Tuy nhiên cô gái này không phải loại người có yêu cầu rất cao đối với cuộc sống, dường như chỉ cần ăn uống đủ đầy liền rất vui vẻ.
“Tôi không lấy tiền thuê phòng của A Cửu, nhưng hắn hơi tham ăn nên khẳng định sẽ lấy hết tiền ra để mua đồ ăn vặt.”
Vu Thanh Hàn: “Như vậy, nói không chừng khi cậu ấy rời đi thì trên giang hồ sẽ xuất hiện truyền thuyết, ở nơi núi rừng sâu thẳm xuất hiện một quan trọ Xuân Sơn thần bí. Bà chủ ở đây rất cổ quái, bán nhiều thứ kỳ lạ, còn có một gã sai vặt là thần y... phảng phất như vùng đất thần tiên.”
Chân Minh Châu liếc mắt, vẻ mặt xem thường: “Giáo sư, nếu anh nói như vậy thì tôi phản đối. Anh làm sao lại là gã sai vặt?”
Vu Thanh Hàn: “Như thế nào lại không phải?”
Anh nói tiếp: “Tôi không về trường dạy học thì cũng cần phải tìm một công việc mới.”
Chân Minh Châu: “Tôi không thuê nỗi anh nha.”
Vu Thanh Hàn: “Không cần trả lương.”
Chân Minh Châu: “Nếu anh đã nói như vậy thì tôi không khách khí.” Dừng một chút cô lại nói: “Không phải anh nói nếu điều kiện thay đổi thì có khả năng sẽ thay đổi..."
“Đúng là như thế, do đó tôi sẽ lấy danh nghĩa của thôn để ở lại đây, khi cô cần tôi sẽ đến.” Anh cười nói: “Vì thế, một số thời điểm cô phải tự mình đối mặt.”
Nói đến đây gương mặt anh nghiêm túc hẳn lên: “Cô có thể không?”
Chân Minh Châu nhướng mày, tươi cười nói: “Có cái gì không thể? Đương nhiên là được, không những vậy tôi còn có thể làm rất tốt.”