Bạch Vĩ nói lại một lần đại khái những gì chính mình nghe được. Y cảm thấy hai người có lẽ sẽ không tiết lộ ra. Khi còn sống Bạch Vĩ có lịch duyệt xã hội phong phú. Y vẫn cực kỳ tự tin đối với phán đoán của mình. Đương nhiên, không có chuyện gì là tuyệt đối, ít nhất Dương Đại cảm thấy sức phán đoán của con người không thể nào chuẩn xác trăm phần trăm.
Sinh tử của Dương Đại quyết định đám âm chúng có hồn phi phách tán hay không, đám âm chúng sẽ theo bản năng cân nhắc cho Dương Đại. Có thể tránh thoát sát cơ của Bạch Vĩ, nói rõ hai người này quả thật không có bao nhiêu tâm nhãn.
Bạch Vĩ dừng một chút, nói: "Thân phận của bọn họ ở trong hiện thực không đơn giản. Ngươi buông tha cho bọn họ, có lẽ sau này có thể nhận được chỗ tốt. Dẫu sao nếu không có chúng ta, bọn họ đi đến bờ hồ chắc chắn sẽ bị Trư Yêu tập kích. Lúc bọn họ đang chạy trốn cũng đã nhắc tới việc này."
Dương Đại gật đầu cười, tiếp đó đi đến một bên, thả Trư Yêu lông đen ra.
Một luồng lục quang bay ra từ giữa mi tâm của hắn, nhanh chóng biến lớn, chính là Trư Yêu lông đen. Nó rơi trên đồng cỏ ở trong đêm tối tạo thành một cục to lớn đen sì, tựa như một ngọn núi nhỏ.
Đám âm chúng nhao nhao vây tới đây. Trư Yêu lông đen cũng không còn bạo động nữa, từ bên trong cặp mắt ti hí của nó có thể nhìn ra một tia nhân tính mờ mịt.
Lương Tử Tiêu nói: "Tinh quái này ít nhất tu hành 100 năm, cách Yêu quái không xa, thậm chí có thể nói chỉ còn cách bậc cửa chưa tới một bước."
Yêu quái cũng phân chia cảnh giới, đại khái chia làm Tinh quái, Yêu quái, Đại yêu, Yêu Vương, đúng lúc đối ứng với Tụ Khí, Tâm Toàn, Linh Chiếu, Không Vô.
Nói cách khác, con Trư yêu này có thực lực tương đương với Tụ Khí cảnh tầng chín!
Dương Đại quan sát Trư Yêu lông đen, Trư Yêu lông đen cúi đầu, vây quanh hắn.
Kể từ hôm nay, Trư Yêu lông đen sẽ đi theo hắn.
Tinh quái sở dĩ là Tinh quái, chỉ là vì nó khác hẳn với dã thú. Nó có linh trí, nhưng vẫn không thể nói tiếng người.
Dương Đại cười nói: "Sau này ngươi gọi là Thiên Bồng Nguyên Soái đi."
Thiên Bồng Nguyên Soái?
Trư Yêu lông đen cảm thấy không tệ, phát ra tiếng kêu giống như heo.
Dương Đại để cho Lương Tử Tiêu lại so tài với Thiên Bồng Nguyên Soái một phen, Thiên Bồng Nguyên Soái đang có ý đó. Dã tính của nó khiến nó không quên được cừu hận.
Lương Tử Tiêu cảm nhận được chiến ý của nó, lập tức rút kiếm.
Một trận đại chiến như vậy bộc phát!
Kết cục lại vượt ngoài dự liệu, Lương Tử Tiêu thất bại.
Sau khi trở thành hồn thể, thực lực của Thiên Bồng Nguyên Soái tăng vọt, chủ yếu là không sợ chết, cũng rất khó chết. Linh lực của Lương Tử Tiêu không đủ để giúp y nổ nát tinh quái khổng lồ như Thiên Bồng Nguyên Soái.
Đặc tính khó chết của âm chúng quả thật có thể tăng thực lực lên.
Đến lúc này, thủ hạ âm chúng mạnh nhất của Dương Đại chính thức đổi chỗ.
Lương Tử Tiêu cực kỳ phiền muộn. Hiện tại y chỉ có một ý niệm trong đầu.
Sớm ngày đột phá Tâm Toàn cảnh!
Lại bị một con heo cưỡi trên đầu!
Sau một phen náo nhiệt, Dương Đại thu toàn bộ âm chúng vào trong không gian linh hồn.
Hắn lập tức rời khỏi Thâm Vực.
Trở lại thực tế, Dương Đại lập tức lên trên giường nằm nghỉ ngơi.
Hắn cầm lấy máy tính bảng bên giường, bắt đầu lên mạng.
Rất nhanh, hắn lại ngồi dậy.
Đứng thứ nhất trong hot tìm kiếm của Thiên Võng, thú triều ở hành tỉnh Hán Tây!
Dương Đại nhíu mày, hắn đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn còn cảm thấy hơi căng thẳng.
Sau khi trọng sinh, lần đầu tiên hắn gặp phải tai hoạ như vậy. Từ những tin tức trong quá khứ xem ra, Thú triều đối với nhân loại gây ra nguy hại rất lớn. Có thể được xưng là Thú triều tất nhiên số lượng yêu thú rất đông đảo, nhẹ thì đạp thôn diệt trấn, nặng thì diệt quốc.
Nhất là tiểu quốc gia ven biển vô cùng nhất nguy hiểm. Thú triều trên đất bằng dễ dàng điều tra, nhưng đáy biển không giống nhau, thường xuyên xuất hiện đột ngột. Ở Đông Nam Á đã có quốc gia nhỏ bị hủy diệt ở trong Thú triều.
Dương Đại đầu tiên gọi điện thoại cho phụ mẫu, xác nhận người nhà vẫn an toàn, sau đó mới bắt đầu liên hệ Hồ Lợi. Kết quả đường dây của đối phương đang bận, xem ra bận rộn nhiều việc.
Hắn cầm máy tính bảng, đi đến trước bệ cửa sổ nhìn xuống dưới. Đêm khuya, khắp nơi trong căn cứ đều sáng đèn, các binh sĩ đang kết đội, lần lượt có máy bay trực thăng đưa người rời đi, cũng có thể nhìn thấy thân ảnh ngự kiếm phi hành, có tiến vào căn cứ, có ra khỏi căn cứ.
Bận rộn nhiều việc, cảm giác căng thẳng khi đại chiến tiến đến mắt thường có thể thấy được.
Tâm lý của Dương Đại trở nên bất an. Hắn lập tức thu dọn đồ đạc, thật ra hắn cũng không có đồ đạc gì cần thu dọn.
Hắn đi ra khỏi phòng, muốn đi tìm Hồ Lợi.
Vừa đi ra khỏi tòa nhà này, hai tên lính đã vội vàng chạy tới.
"Dương Đại, ngươi muốn đi đâu vậy?" Một tên binh lính khẩn trương hỏi.
Trước của phòng của Dương Đại có camera giám sát, bất cứ lúc nào cũng có binh sĩ giám sát, tránh cho hắn gặp phải nguy hiểm. Cho nên khi Dương Đại vừa ra ngoài, bọn họ lập tức phát hiện.
Dương Đại nói: "Ta muốn tìm Hồ cục, ta muốn xin về nhà. Nếu như thành thị của chúng ta gặp phải Thú triều, ta cũng sẽ ra tay."
Hai vị binh sĩ liếc nhau, một người trong đó nói: "Như vậy đi, chúng ta dẫn ngươi đi tìm Hồ cục, ngươi đi theo chúng ta đi."
Bọn họ cũng không dám để cho Dương Đại đi một mình, vạn nhất hắn mất tích, trách nhiệm của bọn họ sẽ rất lớn.
Dương Đại gật đầu, cũng không có làm khó bọn họ.
Bọn họ lập tức khởi hành.
Chưa đi được trăm mét, Dương Đại đã nhìn thấy Chu Hành Mã chống quải trượng đứng ven đường nhìn quanh.
Dương Đại lễ độ nhẹ gật đầu với gã.
Chu Hành Mã ngẩn người, theo bản năng giơ tay lên, thế nhưng Dương Đại đã đi xa.
. . .
Trước văn phòng của cục trưởng, binh sĩ gõ cửa, bên trong truyền đến thanh âm của Hồ Lợi: "Mời vào."
Binh sĩ đẩy cửa, ý bảo Dương Đại đi vào, bọn họ lại ở ngoài cửa chờ đợi.
Dương Đại hít sâu một hơi, trên đường hắn đã sắp xếp câu từ thật tốt, nhất định phải thuyết phục được Hồ Lợi.
Nếu như người nhà của hắn gặp chuyện không may trong Thú triều, mà hắn lại trốn tránh ở đây, vậy thì cả đời này của hắn đều áy náy.
Hồ Lợi ngồi ở trước bàn làm việc, đang sử dụng máy tính. Y không có quay sang nhìn Dương Đại mà lập tức mở miệng nói: "Thú triều lần này chính là hiếm thấy trong ba năm nay, rất có thể xuất hiện Đại yêu, cũng chính là yêu thú tương đương với Linh Chiếu cảnh, hơn nữa không chỉ một con. Trước mắt chủng loại trong Thú triều đã bao gồm cả lục địa và bầu trời. Những thành thị phía tây gần hành tỉnh Hán Tây đều có thể rơi vào tay giặc, Phong thành mặc dù không phải thành phố sát cạnh Tây thành, nhưng cũng không xa. Thú triều rất có thể lan đến gần Phong thành. Nếu như ngươi muốn đi, cho dù cơ quan tình báo để cho cục Chiến Đấu đặc biệt chiếu cố ngươi thì ngươi vẫn có khả năng gặp phải nguy hiểm."
Hồ Lợi ngẩng đầu nhìn về phía Dương Đại, ánh mắt sắc bén và nghiêm túc, so với y lúc bình thường hay cười hì hì tưởng như hai người.
"Cho nên, ngươi nhất định phải trở về?"
Dương Đại nghiêm túc nói: "Xác định, nhất định phải trở về."
Hồ Lợi nói: "Cố gắng hết sức bảo toàn chính mình. Ngươi cũng không cần quá lo lắng, cư dân ở những thành phố dọc theo Tây thành đã bắt đầu rút lui, cơ quan tình báo sẽ dự đoán tình huống để thủ thành. Một khi dự đoán những thành phố xuôi theo Tây thành không thu lại được, cư dân cách thành thị gần nhất cũng sẽ rút lui khỏi đó. Cho nên nhiệm vụ của ngươi hẳn là bảo hộ dân chúng rút lui."
Dương Đại gật đầu.
Hồ Lợi suy nghĩ một chút, nói: "Ta tạm thời xây dựng cho ngươi tiểu đội đi tác chiến, chờ ta gọi điện thoại."
Dương Đại nói: "Ta không cần, Hồ cục, ngươi hiểu rõ."
Hồ Lợi nhíu mày.
Dương Đại bất đắc dĩ nói: "Nhiều người, ngược lại bất tiện."
"Được rồi, sau khi trời sáng an bài xe cho ngươi, cút về nghỉ ngơi đi!"
Hồ Lợi tức giận khoát tay nói. Dương Đại cười ha ha, lập tức quay người rời đi.
Trong đêm cùng ngày, một tên nhân viên công tác trong căn cứ bái phỏng Dương Đại, đưa một túi trữ vật, bên trong chứa 3 bình đan dược chữa thương và một thanh Doanh Kỷ kiếm.
Dương Đại rất hài lòng đối với hiệu suất công việc của Hồ Lợi.
Hắn nằm trên giường tiếp tục lên mạng xem xét tin tức liên quan đến Thú triều lần này. Trực tiếp về Thú triều không ngừng kéo dài, đến đêm khuya vẫn còn, phóng viên đã đổi sang người khác.
Bây giờ là ba giờ sáng, bên trong trực tiếp không ngừng truyền ra tiếng gào thét của yêu thú, đối mặt với núi rừng u ám lộ ra vô cùng âm u. Dương Đại rõ ràng nhìn thấy tay phóng viên cầm micro đang run rẩy.