Chương 34: Quốc trụ hàng lâm, Dương Đại tham gia chiến đấu
Liên tiếp 5 ngày trôi qua.
Phần lớn thời gian Dương Đại đều đắm chìm ở bên trong Thâm Vực. Hắn đã thành công thuần thục cưỡi Cáp Tử Tinh. Hai tay cầm lấy chỗ nối tiếp giữa cánh với thân của Cáp Tử Tinh, chỗ đó vừa lúc hình móc câu.
Ngoại trừ bình thường cưỡi nó, Dương Đại còn cần huấn luyện động tác có độ khó cao, ví dụ như quay người 360 độ hay lao xuống,… để cho Lương Tử Tiêu ngự kiếm đi theo, ở phía dưới bất cứ lúc nào cũng có thể đỡ được hắn. Cho dù có tu vi Tụ Khí cảnh tầng bốn, nhưng Dương Đại mới đầu vẫn bị tuột tay mấy lần, cũng may Lương Tử Tiêu phản ứng rất nhanh, hữu kinh vô hiểm.
Hiện tại Dương Đại đã hoàn toàn thuần thục cưỡi Cáp Tử Tinh, để cho Cáp Tử Tinh xoay tròn vài vòng, hắn cũng sẽ không té xuống.
Thú triều đã bộc phát, thay vì tu luyện như mọi khi, không bằng tôi luyện kinh nghiệm chiến đấu, mô phỏng các loại tình huống chạy trốn, nhiệm vụ tu hành thì cứ giao cho đám âm chúng đi. Hắn có 509 vị âm chúng, tương đương với Tu Luyện Khí (máy tu luyện), đồng thời hắn còn an bài một bộ phận luyện tập Thiên Cương Đại La Kiếm Trận.
Thiên Cương Đại La Kiếm Trận là tuyệt chiêu, nhân số càng nhiều, lực sát thương càng mạnh. Trước mắt, Lương Tử Tiêu cũng gia nhập Thiên Cương Đại La Kiếm Trận, còn là chủ trận. Dựa theo như lời y nói, để cho y làm chủ trận, dẫn dắt 50 vị âm chúng kết trận, tru sát cao thủ Tâm Toàn cảnh cũng không phải là hy vọng xa vời.
Tuy nhiên phần lớn âm chúng có tu vi thấp kém, thậm chí không tính là tu tiên giả, rất dễ dàng bị địch nhân đánh bại.
Dương Đại đã làm tốt chuẩn bị để tham chiến.
Giữa trưa.
Dương Đại đi ra khỏi phòng, đi đến phòng khách ngồi xuống trước bàn cơm, chờ đợi ăn cơm.
Giờ phút này, Dương Đằng đang ngồi trên ghế dài xem tin tức trên tivi, y vừa nhìn, vừa hút thuốc, trên mặt tràn đầy vẻ u sầu.
Trong khoảng thời gian này, Thú triều toàn diện bộc phát, các thành thị ở phía Tây của hành tỉnh Hán Tây bị trùng kích mãnh liệt, càng ngày càng nhiều thí luyện giả tập trung tinh thần chiến đấu, cũng lần lượt xuất hiện tử thương. Hiện tại hành tỉnh Hán Tây trở thành tiêu điểm của toàn bộ khu Hạ Quốc, thậm chí là cả Châu Á.
"Hôm nay 10 giờ 12 phút sáng, quốc trụ Hùng Liệt đã tiến tới thành phố Cao Cốc, quốc trụ đến có thể giảm xuống áp lực cực lớn ở tiền tuyến. . ."
Trên TV phóng viên nhanh chóng nói. Ở phía sau y là một khu doanh trại tạm thời đóng quân, các loại xe vận tải lớn, máy bay chiến đấu, xe việt dã trải rộng ở giữa doanh trướng, còn có thể nhìn thấy không ít thân ảnh của thí luyện giả ngự kiếm tuần tra trên trời.
Dương Đại nghe tin Hùng Liệt đã đến, âm thầm thở dài một hơi.
12 quốc trụ, người nào cũng cường đại. Nhưng bọn họ đều có chức trách quan trọng riêng, không thể tuỳ tiện điều động. Trong số 12 quốc trụ, Hùng Liệt có uy danh rất hiển hách, được xưng Yêu Vương hình người của Hạ Quốc. Đây cũng không phải là châm chọc, mà là thân thể của Hùng Liệt đã siêu việt cực hạn của nhân loại, là tố chất thân thể khủng bố đến mức có thể chống lại Yêu quái.
Dương Đằng nhếch miệng cười nói: "Hùng Liệt đã đến, vậy thì hành tỉnh Hán Tây liền an toàn. Năm đó lúc bộc phát tận thế, Hùng Liệt đã nhiều lần cứu giúp các thành thị, lão tử cảm thấy y là quốc trụ cường đại nhất."
Dương Đại nở nụ cười, không đồng ý cũng không có phủ nhận.
Ở trên mạng quả thật có rất nhiều người cho rằng Hùng Liệt là quốc trụ cường đại nhất, chủ yếu là lực lượng biểu hiện ra bên ngoài. Nhưng Dương Đại ở bên trong Bí Võng nhìn thấy Hùng Liệt chỉ có thể đứng ở vị trí thứ năm.
Dương Đằng liếc mắt về phía Dương Đại hỏi: "Tiểu Đại, ngươi sẽ tham dự nhiệm vụ sao? Nghe nói một khi tiền tuyến không khống chế được, phàm là những người đăng kí thí luyện giả đều sẽ phải tập kết."
Dương Đại trả lời: "Ta có thể tham dự, cũng có thể không tham dự."
Dương Đằng cảm thấy hơi ghen ghét nói: "Má ơi, đây là đặc quyền giai cấp sao?"
Dương Đại im lặng, cả giận nói: "Cha, ta là đặc quyền giai cấp, ngươi cũng là vậy nha! Vậy ngươi muốn ta tham gia không?"
"Nói thật, ta rất xoắn xuýt. Từ góc độ làm cha, ta không hy vọng ngươi đi, nhưng từ góc độ xã hội, ta hi vọng ngươi đi. Ta nghĩ rằng ngươi có thể thành anh hùng, ngươi cũng có tư cách này."
Dương Đằng hít một hơi thuốc lá, nghiêm túc nói: "10 năm rồi, nhân loại đã 10 năm không có thái bình. Ta đã từng chứng kiến quá nhiều thảm kịch. Anh ruột của ta, chính là đại bá của ngươi cũng đã chết ở bên trong Thú triều. Trước khi chết gã đã gửi cho ta một tin nhắn, để cho ta nghĩ biện pháp đi đón gã. Thế nhưng lão tử nào có biện pháp cứu gã chứ, cách một tỉnh, ở thời tận thế giai đoạn đầu chính là như cách chân trời góc biển. . ."
Y bắt đầu kể lại chuyện xưa. Tuy rằng y hùng hùng hổ hổ, nhưng Dương Đại lại có thể cảm nhận được lửa giận trong lòng y.
Cảm xúc như vậy không chỉ riêng Dương Đằng có mà nhà nhà người người ở Hạ Quốc đều có. Đều có hảo hữu thân thích chết thảm ở trong tay yêu thú hay quỷ quái, cũng là mấy năm này tình huống mới chuyển biến tốt đẹp.
Dương Đại mở miệng nói: "Ta hiểu được."
Hắn vốn chính là muốn đi tham chiến, một là chức trách, hai là để trở nên mạnh mẽ.
Hắn đối với an toàn của mình vẫn rất có tự tin, đến lúc đó hắn có thể cứu bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu, nỗ lực hết sức mình.
Rất nhanh, Dương mẫu đã nấu xong cơm trưa, mời mọi người trong nhà đi ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong, Dương Đại trở lại gian phòng, lại tiến vào Thâm Vực. Phụ mẫu cũng không có ý kiến, còn dặn dò Tiểu Siêu và Tiểu Diễm đừng quấy rầy hắn. Đối với thí luyện giả mà nói, tu luyện ở Thâm Vực mới là đại sự hàng đầu.
Lại là hai ngày, tình hình chiến đấu ở tiền tuyến có đột biến. Hai con Đại yêu thống lĩnh ngàn vạn yêu thú tập kích hai tòa thành thị cách nhau khá xa. Tòa thành thị có Hùng Liệt ngăn cản vẫn còn tốt, nhưng một tòa thành thị khác rơi vào tay giặc, toàn bộ hành tỉnh Hán Tây vang lên chuông cảnh báo.
Bên trong kênh truyền hình của mọi nhà đều có người chủ trì hiệu triệu thí luyện giả đi đến tập kết ở cục Chiến Đấu nơi đó. Bên trong máy tính bảng mà cơ quan tình báo cấp cho Dương Đại cũng có thông báo, là nhóm phải xuất phát.
Sau khi Dương Đại trở lại trong hiện thực nhìn thấy tin tức này, hắn lập tức chuẩn bị xuất phát.
Dương mẫu rất lo lắng, không nỡ bỏ, nhưng Dương Đằng hùng hùng hổ hổ nên đành phải thả tay Dương Đại ra. Sau khi cáo biệt người nhà, Dương Đại đi ra khỏi tiểu khu, thuê xe đi đến cục Chiến Đấu.
Nửa giờ sau, Dương Đại đi đến cục Chiến Đấu, nơi đây dựng đứng đứng tường vây thật cao, trước cửa lớn có hai hàng bảo an đang bảo vệ trật tự, đã có không ít thí luyện giả đi đến, cần đăng ký trước, sau đó mới phân phối nhiệm vụ.
Dương Đại không chào hỏi những thí luyện giả khác, im lặng xếp hàng chờ đợi. Khi đến lượt hắn, hắn lấy giấy chứng nhận ra.
"Cấp độ SS. . ."
Nhân viên công tác sợ tới mức đột ngột đứng dậy, đám thí luyện giả xung quanh nhao nhao nhìn Dương Đại.
Dương Đại hỏi: "Có vấn đề gì không?"
"Ngài chờ chút, ta lập tức báo cho cục trưởng của chúng ta tới đón ngài!"
Nhân viên công tác lập tức gọi điện thoại.
Cục trưởng!
Tất cả các nhân viên công tác và đám thí luyện giả ở xung quanh đều kinh ngạc.
Bọn họ cũng đều biết cấp độ SS đại biểu cho mức độ quyền hạn với bảo hộ như thế nào. Nói cách khác, Dương Đại là đại nhân vật, hơn nữa là đại nhân vật có công lao cực cao.
Trong lúc nhất thời, đám thí luyện giả bắt đầu suy đoán thân phận của Dương Đại, sĩ khí lập tức phóng đại. Bọn họ đều muốn Dương Đại trở thành cao thủ siêu cấp, có cao thủ như vậy đi theo đội ngũ, bọn họ dĩ nhiên cao hứng.
Rất nhanh, cục trưởng cục Chiến Đấu Phong Thành là Lưu Quý đến đây. Lưu Quý đã khoảng trung niên, thoạt nhìn ngược lại không có gì khác biệt với những dân chúng bình thường. Y lập tức cầm chặt tay Dương Đại, sau khi khách sáo một phen thì lôi kéo Dương Đại đi vào nội viện.
Hai phút sau, Lưu Quý đóng lại cửa lớn của văn phòng, nhiệt tình rót trà cho Dương Đại.
Sau một phen giao lưu, Lưu Quý biết được thân phận chân thật của Dương Đại, vừa vui mừng, lại thất vọng.
Vui mừng chính là Bá Vương Bất Quá Giang trong truyền thuyết là người của Phong Thành, thất vọng chính là chiến lực hiện tại của Dương Đại còn chưa đủ để ngăn cơn sóng dữ.
Dương Đại nói thẳng: "Lưu cục trưởng, ta biết rõ ngươi đang lo lắng cái gì. Thiên phú của ta là triệu hoán hồn phách, trước mắt ta đã nắm giữ 100 hồn phách, có thể triệu hoán đi ra tiến hành chiến đấu. Một mình ta tương đương với một tiểu đội 100 người. Hồn phách cường đại nhất của ta có thực lực Tụ Khí cảnh tầng chín, ngươi không cần lo lắng ta sẽ chết ở tiền tuyến, từ đó mang đến phiền toái cho ngươi. Ta sẽ không đích thân tham chiến, nhưng ta có thể thay các ngươi chia sẻ áp lực."
Lưu Quý kinh ngạc, đây là thiên phú cấp độ SS, không hợp thói thường như thế sao?
Y còn có thể nói cái gì?
"Tiểu Dương a, ngươi nói cái gì vậy, ta làm sao có thể sợ phiền phức như thế được. Ngươi là hi vọng của Hạ Quốc, ta chỉ lo lắng ngươi sẽ gặp chuyện không may mà thôi. Yên tâm đi, việc này giao cho ta tự mình an bài, cam đoan dùng ngươi ở trên lưỡi đao." Lưu Quý ra vẻ nghiêm túc nói.