Một Bạch Hổ thật lớn hướng về phía bên ngoài cửa nam thành Lạc Dương, đột nhiên nhảy,rồi sau đó từ từ hạ xuống.
Vô số tiếng xé gió theo sát vang lên.
Chỉ thấy nam thành môn từng phiến, từng phiến người chơi bay lên.
Giữa không trung, bọn họ thân thể bị xé nát, sau đó là một vùng trời nhiễm huyết.
Trong chớp mắt, cả vạn người chơi bị hạ gục.
Hơi thở trên người Bạch Hổ bạo ngược đến cực điểm, cũng bởi khắc này lại bùng nổ , biến tăng dữ dội hơn.
“ Rống ”
Tiếng rít gào vang trời lại lần nữa vang lên, Luân Hồi quân đoàn hóa thành Bạch Hổ, ngẩng đầu , hướng tới phía trước, đột nhiên phóng đi.
Một đạo ánh sáng màu trắng nháy mắt xuất hiện, sau đó lướt qua vô số người chơi.
“ Oa oa “
Vô số thanh âm vỡ toang nổ ra.
Chỉ thấy đạo ánh sáng đi qua nơi nào, nơi đấy người chơi đồng loạt ngã xuống, tất cả đều biến mất, mà lưu lại, chỉ có huyết tinh đẫm đất.
Bạch Hổ tung một kích, nháy mắt hơn vạn người biến mất.
“ Bùm”
Đạo ánh sáng yên lặng , Bạch Hổ biến mất, Điển Vi cùng luân hồi thôn binh đoàn cùng xuất hiện trước mặt Diệp Thần.
“….”
Từng tiếng hít hà thật mạnh vang lên từ những người chơi đứng phía sau Diệp Thần.
“ Ta thảo! này….này cũng quá khủng bố đi”
“ Như này thì còn chơi như thế nào được? Trong một giây mà hơn chục vạn người chết, thật có bao nhiêu người cũng không đủ giết a…”
“ Ta hiện tại chỉ muốn biết, cái kia sao lão hổ chợt xuất hiện, giờ lại chợt biến mất là thế nào”
“ Khẳng định là kỵ binh của Diệp thần biến thành, nó rõ rành rành như thế a “
“ Vì cái gì kỵ binh có thể biến thành lão hổ, chưa từng nghe qua a “
“ cái này ai biết, phỏng chừng chỉ có những thủ lĩnh lớn mới biết được đi. Ni mã, nhiệm vụ này…không cách nào hoàn thành “
Trong khi những người chơi phía sau Diệp Thần thảo luận sôi nổi, đồng thời Điển Vi và binh đoàn luân hồi thôn xuống ngựa.
Một ngàn linh một người đều cùng một nhịp điệu quỳ một đầu gối xuống đất.
“ Quân đoàn của chủ nhân đến muộn, khiến chủ nhân gặp nguy hiểm, thỉnh chủ nhân trách phạt “ Điển Vi vẻ mặt hối hận la lớn.
“ Thỉnh chủ nhân trách phạt” Binh đoàn Luân Hồi thôn đồng thanh hô.
Đám binh lính cũng hô lớn.
Diệp Thần hơi mỉm cười, sau đó mở miệng nói.
“ Không sao, các ngươi tới thực đúng lúc, huống hồ chỉ là một đám kiến hôi, không đáng để tâm”
“ Chủ nhân, những người đó?” Điển Vi hơi hơi sửng sốt, sau đó gật gật đầu, nhìn về phía sau Diệp Thần mở miệng nói.
Tuy rằng là dò hỏi, nhưng Điển Vi không hề che giấu một chút sát khí nào, đủ để nói lên rằng hắn khắc trong lòng ý tưởng trung thành.
Hắn muốn giết sạch những người dám đánh chủ ý lên người chủ công Diệp Thần.
Điển Vi, hay binh lính Luân Hồi thôn, giờ phút này trong nội tâm đều có một cỗ sát ý, một cỗ sát ý nồng đậm, hướng về đám người chơi đang sợ hãi.
Diệp Thần lại không phải là thánh nhân, những người kia tới đều là nhằm giết hắn, lại còn phải đóng vai người tốt, buông tha bọn họ hay sao?
Sao có thể!
Diệp Thần nhìn Điển Vi cho một ánh mắt, lại nhìn Luân Hồi binh đoàn, mở miệng quát
“ Giết”
“ Rõ “ Điển Vi nghe đến đó, không hề do dự mà hô lớn, rồi sau đó xoay người leo lên ngựa.
Binh lính Luân Hồi thôn cũng theo sát phía sau, leo lên lưng ngựa.
“ Chủ công có lệnh, giết ” Điển Vi giơ thiết kích trong tay lên, dẫn đầu quát lớn.
“ Giết, Giết, Giết “
Luân hồi quân đoàn đồng tâm , giơ cao vũ khí hô lớn.
Sát khí trong nháy mắt bùng nổ, rồi sau đó ở trên Luân Hồi binh đoàn tụ lại.
“ Ngọa tào, sao lại thế này, vì cái gì ta có loại cảm giác,... lại là cảm giác đó,... cực kì nguy hiểm?”
“ Ta cũng thế, mẹ ơi, đây là trò chơi sao lại có cảm giác này ?”
“ Chẳng lẽ….chẳng lẽ ở ngoài thành, những người bị giết kia nói là sự thật, thât sự là liên tục bị giết chết”
“ Không thể nào, bọn họ không phải là bị dọa sao? Vừa nãy chúng ta còn cười nhạo bọn họ bị bức đến ngốc, sao có thể…”
“ Chính là…con mẹ nó, sao ta lại có cảm giác chính mình sẽ bị giết chết đây”
“ Ta cũng thế a, rốt cuộc chuyện là như thế nào? Vì cái gì, vì cái gì cảm giác như chuẩn bị sắp chết thế này “
“ Thảo! ta bị cố định “
“ Ta cũng thế, không thể thoát ra “
“ Đây là có chuyện gì “
Những người chơi phía sau Diệp Thần, đều cảm thấy nguy hiểm, thứ nguy hiểm liên quan đến sinh mạng.
Từ lúc ban đầu không tin, sau đó bắt đầu hoài nghi, giờ linh hồn đều run lẩy bẩy.
Lúc trước, bị cố định chính là những người chơi ở trước cổng thành, nhũng người phía sau không có cảm giác gì đặc biệt, thậm chí họ còn cười nhạo những người đó bị bức đến phát ngốc.
Mà hiện tại, Luân Hồi quân đoàn cố định nhóm bọn họ, bọn họ rốt cuộc hiểu được, những người chơi trước cửa thành hoảng sợ, sợ hãi thậm chí xin tha, rốt cuộc là có ý tứ gì.
Đúng lúc này, Bạch Hổ đã biến mất lại một lần nữa xuất hiện , rồi đem Điển Vi cùng luân hồi quân đoàn bao trong đó.
“ Rống”
Tiếng rít gào ầm trời lại lần nữa vang lên.
Giây tiếp theo, Bạch Hổ hóa thành một đạo ánh sáng nhằm về phía những người chơi phía sau Diệp Thần xông tới.
Dầy đặc sát khí quẩn quanh, lại từng phiến từng phiến người bay lên, nơi nào lưu quang đi qua, huyết nhục lại quay cuồng.
Một giây sau, Bạch Hổ dừng lại, xuất hiện ở bên ngoài, cách một cây số.
Tiếng rít gào lại lần nữa vang lên, Bạch Hổ ngay sau đó lại hóa thành một đạo ánh sáng, xông về phía những người chơi đang hoảng sợ không ngừng xin tha.
Một lần, hai lần, ba lần, thẳng đến khi mười hai lần, Bạch Hổ mới dừng lại.
Mà giờ phút này, toàn bộ trên đường cái Lạc Dương đi đến nam thành môn, trừ Diệp Thần ra không còn một bóng người chơi.
Hơn trăm vạn người chơi, chỉ qua mấy lần hơi thở, liền như vậy trở thành hư không.
Mùi huyết tinh nồng đậm, tràn ngập đường cái rồi sau đó theo hướng gió bay đi phương xa.