Lạc Dương, phía đông, từ khi đặc thù nhiệm vụ mở ra, Truyền Tống trận liền liên tục sáng lên, đột nhiện tắt đi.
Vài phút sau, Truyền Tống trận đột nhiên sáng lên lần nữa.
Rồi sau đó liền xuất hiện vô số binh, không ngừng từ trong Truyền Tống trận đi ra.
Một vạn, hai vạn, ba vạn…
Số lượng binh lính không ngừng tăng lên, rất nhanh liền lên tới hơn trăm vạn binh lính.
Trang thiết bị của họ rất đa dạng lại chính thống, có người còn cầm thương, có người cầm cung, giáo.
Tuy nhiên, từ hơi thở mà bọn họ toát ra, có thể chắc chắn rõ ràng, bọn họ chính là binh lính, thuộc về người chơi lĩnh chủ.
Khi tất cả binh lính được truyền tống xong, họ đồng loạt đứng lên, đi ra khỏi Truyền Tống trận.
Nếu Diệp Thần ở chỗ này, lập tức sẽ nhận ra, đây là những người chơi tham gia đấu giá tại Lạc Dương- người chơi thế lực đầu lãnh.
“ Diệp Thần chắc chắn sẽ đi qua nơi này?” một người nhíu mày hỏi.
“ Cách đây không lâu, một người đã nhìn thấy kỵ binh ở huyện Dương Nhạc, có thể xác nhận, Diệp thần và Luân Hồi trấn sẽ nằm về phía U Châu, mà hiện tại hắn đã không thể sử dụng truyền tống trận, mà nơi này, hắn muốn đến U Châu nhất định phải đi qua “ Một người gật đầu sau đó nói.
“ Lần này nhất định phải giữ được hắn lại, không những phải giết hắn, mà còn phải nghiêm hình tra tấn, bắt hắn đem bí mật trò chơi nói ra “ Một người hung tàn nói.
“ Những người trên thế giới nói, nhỡ đâu là đúng? Còn có kỵ binh của Diệp Thần cũng không dễ đối phó, nghe nói, vừa mới hóa thành Hổ trắng, liền đem hơn trăm vạn người chơi giết chết… “ Lại một người nữa mở lời.
“ Thì như thế nào, khả năng đánh mạnh đến thế, không thể không có giới hạn, cũng đừng quên, chúng ta không phải là không chuẩn bị mà đến, chỉ cần Diệp Thần xuất hiện, liền vạn tiễn xuyên tâm, bắn chết hắn “ Một người khinh thường bĩu môi trả lời.
“ Đúng vậy, đừng có như nữ tử xuất ngày lo lắng thế, bất quá chỉ là một cái con kiến, tự cho là nắm giữ một điểm bí mật trò chơi, liền diễu võ dương oai, nhưng lần này, không hảo hảo giáo huấn , hắn sẽ cho rằng mình là thiên hạ vô địch “ Một người cùng ý nghĩ gật đầu nói.
“ Cái kia…nếu giết hắn xong rồi, vương cấp công pháp chia thế nào?” Một người bất chợt nghĩ tới, nói.
“ Đương nhiên là ai mang nhiều binh tới, người đó được “ một người không chút do dự trả lời.
“ Đánh rắm, nơi này chỉ người mang nhiều binh, chẳng lẽ chúng ta không xuất lực, mình ngươi có thể giết Diệp Thần?” Một người trợn hai mắt tức giận quát.
“ Đều câm miệng “ một tiếng quát lạnh lùng truyền đến, toàn bộ không gian đều yên tĩnh lại.
“ Diệp Thần còn chưa có tới, các ngươi đã tranh đấu nội bộ, còn nghĩ sẽ giết được hắn?”
Một nam tử trung niên đầu đã bạc quá nửa rống giận nói.
“ Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? “ có người lại hỏi.
“ Rất đơn giản, toàn bộ đều lên, ai bắt được thì của người đó, những người khác chia đều điểm tín dụng, có ý kiến gì không?” trung niên nam tử không do dự trả lời.
Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, sau đó gật gật đầu.
“ Tốt, các người cung thủ đều vào vị trí, Diệp Thần vừa đến vào trong phạm vi bắn, liền vạn mũi tên bắn chết hắn “ trung niên nam tử vừa lòng gật đầu sau đó nói
“ Được “ mọi người gật đầu đáp sau đó xoay người truyền ý cho nhau.
.
.
.
“ Ầm ầm ầm “
Chiến mã lao nhanh , mặt đất rung chuyển.
Một nhóm kỵ binh từ nam thành môn Lạc Dương lao ra, sau đó trực tiếp chuyển hướng một đường hướng đông, một đường hướng đông bắc.
Diệp Thần đang đi dẫn đầu, bỗng nhiên nhíu mày, quay lại phía Điển Vi đang cưỡi chiến mã đằng sau hô
“ Điển Vi, truyền lệnh xuống, toàn bộ chuyển qua sử dụng cung tên”
“ Là, chủ công “ Điển Vi lớn tiếng trả lời, sau đó quay đầu lại quát.
“ Chủ công có lệnh, binh khí thay đổi thành cung tên “
Luân hồi quân đoàn đi trước kỵ binh, nghe thấy thế , trực tiếp quay đầu hét lớn
“ Chủ công có lệnh, binh khí thay đổi thành cung tên “
“ Chủ công có lệnh, binh khí thay đổi thành cung tên “
….
Một lúc sau, luân hồi quân đoàn đồng thời cắm lại mũi thương, rồi từ sau lưng lấy ra cung sừng trâu , tiếp tục phóng nước đại.
“ Chủ công , có địch nhân? “ Điển Vi nhìn lại phía Diệp Thần nói.
“ Ân, một nhóm, ta không thấy bọn họ xuất hiện ở thành Lạc Dương, nếu ta đoán không sai, bọn họ đang ở phía trước chờ chúng ta “ Diệp Thần gật đầu trả lời.
“ Chủ công để ta lên đi trước, chủ công ngài đi đằng sau đi “ Điển Vi nghe đến đó, không chút do dự mở miệng nói.
“ Không cần, đừng nói giờ ta đang mặc khôi giáp, kể cả không mặc khôi giáp, đao kiếp bình thường cũng đừng mong chạm được một cọng lông của ta “ Diệp Thần hơi mỉm cười nói.
Diệp Thần nói như vậy, là tự có đạo lý của mình.
Cửu chuyển huyền công là hỗn độn công pháp, kể cả giờ Diệp Thần mới luyện được chút da lông, liền cũng không thể xem thường thân thể cường mạnh của Diệp Thần.
Huống chi đây là Tam Quốc Tân Thủ Khu, căn bản không có binh khí gì lợi hại.
Muốn thương tổn đến Diệp Thần lúc này, ít nhất cần có binh khí Địa cấp.
Nếu cảnh giới của Diệp Thần lại lần nữa tăng lên, thì cả Địa cấp binh khí cũng đừng hòng thương tổn được hắn.
“ Chủ công, có Luân Hồi quân đoàn cùng Bạch Hổ chiến trận, chủ công không cần tiên phong ở phía trước “ Điển Vi vừa nghe thấy thế liền vội vàng ngăn cản.
Hắn không thể để Diệp Thần mạo hiểm, mặc dù thân thể Diệp Thần là cường tinh cũng không được, vạn nhất có sơ suất gì , tội của hắn là vô cùng lớn.
“ Bạch Hổ chiến trận có thể duy trì được bao lâu? “ Diệp Thần liếc mắt nhìn Điển Vi, trừng mắt.
“ Cái này…cái này…” Điển Vi không biết nên nói như thế nào.
Diệp Thần bất đắc dĩ lắc đầu, lại nói tiếp.
“ Luân hồi quân đoàn là ta sáng lập, ngươi tưởng chủ công ngươi không biết năng lực của Luân Hồi binh đoàn? Bạch Hổ chiến trận nhiều nhất là sử dụng ba lần, toàn bộ luân hồi binh đoàn sẽ biến thành suy yếu vô cùng, thực lực giảm không còn đủ ba thành, liên tục cho đến hết ba ngày “
“ Chủ công, ta không sợ chết, luân hồi binh đoàn cũng không ai sợ chết “ Điển Vi lớn tiếng nói
Diệp Thần trừng mắt nhìn hắn một cái, quát.
“ Câm miệng ! Không sợ chết là tốt, ra trận giết địch gặp được hơn gấp trăm vạn lần địch nhân cũng sẽ không sợ hãi. Nhưng , cũng phải hiểu rõ để tránh nguy hiểm, vì sao không thể lúc nào cũng cậy mạnh?
Nhớ kĩ, về sau không có lệnh của ta, số lần công kích của Bạch Hổ chiến trận phải giữ lại đủ ba lần, nếu không xử theo quân pháp “
“ Rõ, chủ công” Điển Vi sờ sờ gáy đang còn khí lạnh, nói.
“ Ầm ầm ầm ‘
Chiến mã phi nhanh hướng về phía trước phóng tới.
Mặt trời lặn, ánh chiều tà buông xuống trên đường, một hàng phía trước Diệp thần xuất hiện một biển người không nhìn thấy giới hạn.
Đó là binh lính, vô biên vô hạn binh lính, những binh lính thuộc về lĩnh chủ người chơi.
“ Thật đúng là chờ ta tại đây..” Diệp thần nhìn nơi xa mênh mông vô bờ binh lính, hai mắt nhíu lại, một đạo hàn quang nháy mắt xuất hiện rồi biến mất.