WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 112: Trăm Vạn Dân Cư

Chương 112: Trăm Vạn Dân Cư


“ Lộc cộc lộc cộc “

Chiến mã chậm rãi đi trước .

Diệp Thần nhìn phía trước, thấy vô vàn binh lính quỳ xuống đất đầu hàng, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Những người này thật biết thời thế.

Cho hắn nhiều người như vậy, tuy rằng phương diện tư chất của binh lính có hơi thật, bất quá ít nhất cũng có khoảng 5 vạn a.

Luân hồi trấn lại có nhiều thêm năm vạn binh.

Nghĩ đến đây, tâm tình Diệp Thần ngày càng tốt.

“ Điển Vi “ Diệp Thần nhìn thấy nhóm người chơi thế lực thủ lĩnh đang ở phía xa , ngay sau đó mở miệng kêu.

“ Có mạt tướng” Điển Vi ngay lập tức hô.

“ Đi, đem những người đó giết “ Diệp Thần tay phải cầm Thí Thần thương chỉ về nhóm người chơi thế lực thủ lĩnh đang ở nơi xa, ra lệnh.

“ Rõ “ Điển Vi hai mắt mở lớn, hô to. Nói xong liền thúc chiến mã phóng về phía nhóm người chơi đang đứng.

“ Hỗn đản, tên Diệp Thần này dám khinh thường chúng ta, thế nhưng phái một người tới đây “ người chơi nhìn thấy Điển Vi xong tới, lập tức tức giận nói.

“ Mẹ nó, nghĩ chúng ta là bùn đất, mặc hắn nhào nặn sao, giết chết tên hỗn đản này “ người chơi cũng đồng dạng đáp.

“ Giết tên hỗn đản này, chúng ta đi “ – có người la lớn.

Trong khi các người chơi đang tức giận thảo luân như thế, Điển Vi đang đến ngày càng gần.

Nhìn thấy khuôn mặt quỷ khóc thần sầu, khuôn mặt lớn lên xấu đến kinh thiên động địa của Điển Vi xuất hiện ngay trước mặt , mọt người sắc mặt lập tức biến đổi.

“ Không tốt, đó là Điển Vi “

“ Dựa vào, ta biết ngay tên Diệp Thần kia sẽ có trá mà “

“ Mẹ nó, chạy “

“ Tặc tử chạy đi đâu. Xem chiến “ Điển Vi nhìn thấy đám người chơi không nói một lời mà đem ngựa chạy mất, tức giận quát.

Điển Vi kêu xong bèn lấy một trái thiết kích nhỏ ném đi ra ngoài.

“ Ầm ầm ầm “ liên tiếp tiếng vang lên.

Chỉ thấy nhóm người chơi đang chạy trốn đồng loạt ngã xuống, thân thể bao tạc.

Bên trong chiến trường, Diệp Thần nhìn thấy hàng vạn binh lính đang quỳ xuống đầu hàng, trầm mặc một lát sau đó vận chân khí trầm giọng nói

“ Mặc kệ các ngươi trước kia là binh lính của ai, từ giờ khắc này trở đi, các ngươi là dân cư của luân hồi trấn, sau khi trở về luân hồi trấn dựa theo đầu người sẽ được phân ruộng đất phân nhà ở. Tài sản đó sẽ thuộc về của riêng, thuế chỉ có một thành “

Diệp Thần nói trực tiếp một cách đơn giản, thô thiển.

Nhưng mà lời nói Diệp Thần vừa ra khỏi miệng, nguyên bản đám binh lính sĩ khí tan biến không biết tương lai sẽ như thế nào, một đám sửng sốt sau đó sáng bừng hai mắt.

“ Lĩnh chủ đại nhân, lời người nói…là thật….là thật chăng? “ nhóm binh lính kích động hỏi.

“ Đương nhiên, ta là nhất đẳng tử tước của Đại Hán đế quốc ,chức quan Bình Bắc tướng quân, lại là Luân Hồi trấn lãnh chủ, ta sẽ đi lừa đám binh lính các ngươi ? “ Diệp Thần báo đạo trả lời.

“ Không , không, lĩnh chủ đại nhân, tiểu nhân không dám nói lĩnh chủ đại nhân lừa tiểu nhân. Tiểu nhân… “ đám binh lính hoảng sợ vội vàng mở miệng giải thích

Diệp Thần vẫy vẫy tay, sau đó lại vận chân khí nói tiếp

“ Nhớ kĩ, trở thành dân cư của Luân Hồi trấn các ngươi phải trung thành với Luân Hồi trấn không được hai lòng, chỉ có trung thành các ngươi mới có được lời hứa hẹn của ta, đồng ruộng như cũ sẽ là tài sản riêng, thuế mãi là một thành vĩnh viễn không tăng không giảm “

Diệp Thần thanh âm lại lần nữa truyền khắp chiến trường, trong nháy mắt toàn bộ chiến trường yên tĩnh lại , sau đó tiếng hít thở dồn dập lại càng nhanh hơn nữa.

Vô số binh lính giờ này như được bơm thêm máu gà toàn thân hưng phấn.

Bọn họ khó có thể tin được Diệp Thần thế nhưng lại hứa hẹn.

Nhưng mà lời của Bắc Bình tướng quân Đại hán đế quốc, thế cũng đủ để cho bọn họ tin tưởng hắn, những lời Diệp Thần nói, tất cả là sự thật.

“ Bái kiến lĩnh chủ đại nhân”

“ Lĩnh chủ đại nhân vạn tuế “

Từng tiếng kêu hô vang lên trong chiến trường, lại không ngừng vang lên, ầm ĩ tới tận trời xanh.

Diệp Thần nhìn từng khuôn mặt binh lính hưng phấn, kích động, cuồng nhiệt khóe miệng khẽ hướng lên.

Dân cư…vạn dân cư. Là điều kiện tiên quyết, tấn cấp trấn lên thành.

Cư như thế…, như thế là đủ rồi.

Nghĩ đến đây, Diệp Thần thở ra một ngụm trọc khí, sau đó vận chuyển chân khí, mở miệng quát

“ Thu dọn chiến trường, cứu trị người bệnh, nguyện ý đầu hàng thì tận tình cứu chữa, không nguyện ý đầu hàng…” Diệp Thần nói tới đây hơi hơi mỉm cười rồi nói tiếp

“ Cũng tận tình cứu chữa, sau đó để họ tự mình rời đi “

“ Rõ , lĩnh chủ đại nhân” thanh âm rầm rộ từng phiến vang lên.

Những binh lính đã đầu hàng ngay sau đó lập tức hành động.

Lúc này, Điển Vi cùng chiến mã đi lại gần Diệp Thần hô “ Chủ công, nhiệm vụ hoàn thành “

Diệp Thần hơi mỉm cười, sau đó lại nói “ Điển Vi giao cho ngươi một nhiệm vụ “

Điển Vi nghe đến đó, hai mắt sáng ngời, vội vàng nói “ Chủ công là nhiệm vu gì? Cứ việc giao cho Yêm, Yêm đảm bảo sẽ hoàn thành “

“ Rất tốt “ Diệp Thần cười ha hả gật đầu, rồi lại nói tiếp

“ Những binh lính đầu hàng, ngươi mang họ về Luân Hồi trấn đi “

“ Rõ…a “ Điển Vi vừa đáp ứng lại sửng sốt.

Hắn thế nhưng không nghĩ tới nhiệm vụ Diệp Thần giao là mang những binh lính đầu hàng này trở về.

“ Những người này rất quan trọng, nếu có thể đem về tới luân hồi trấn, đối với luân hồi trấn mà nói, việc thăng cấp lên môt thành liền không phải chờ lâu lắm “ Diệp Thần vừa mỉm cười vừa nói.

Điển Vi nghe đến đó, có hơi giẫy giụa.

Hắn là muốn đi theo bên cạnh Diệp Thần, bảo hộ Diệp Thần, nhưng mệnh lệnh của Diệp Thần hắn lại không thể không nghe theo.

Diệp Thần nhìn thấy Điển Vi đang rối rắm , trong lòng liền thấy ấm áp, Điển Vi trong lòng nghĩ gì Diệp Thần đương nhiên biết rõ, còn không phải là đi theo bên cạnh mình bảo hộ mình.

Bất quá, Diệp Thần thật sự không cần phải bảo hộ.

Lần này là đặc thù nhiệm vụ, Diệp Thần cần mau chóng đem Điêu Thuyền về tới Luân Hồi trấn, cho nên Diệp Thần không thể đem theo hơn tám mươi vạn binh lính cùng nhau lên đường.

Bọn họ không có chiến mã, chí dựa sức vào đôi bàn chân, không thể nào theo kịp chiến mã.

Trên đường về Luân Hồi trấn có chút nguy hiểm, Diệp Thần muốn đối mặt với những người chơi chặn đường.

Ở Lạc Dương , Diệp Thần một mình đối mặt với vô vàn người chơi cũng chưa thấy sợ hãi.

Hiện tại còn có Luân Hồi quân đoàn đi theo, lại càng không sợ hãi.

Đặc biệt là sau khi nghỉ ngơi một đêm, Luân Hồi quân đoàn chiến trận, Bạch Hổ chiến trận lại có thể sử dụng.

Diệp Thần có đủ tự tin.

Cho nên Diệp Thần mới sai Điển Vi mang những binh lính đầu hàng này trở về Luân Hồi trấn.

“ Yên tâm, trên thế giới này trước mắt có thể thương tổn đến ta vẫn chưa tồn tại. Điển Vi , nhất định phải mang toàn bộ binh lính này về Luân Hồi trấn. Đây là mệnh lệnh “

Diệp Thần thấy Điển Vi còn đang giãy giụa, bất đắc dĩ lắc đầu nói.

“ Tuân mệnh, chủ công “ Điển Vi rối rắm trả lời.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.