"Thủ lĩnh, chúng ta rút nhanh đi, không đi nữa, sẽ bỏ mạng tại đây!" Lại một tiểu đầu lĩnh Ô Hoàn kinh hô.
Bọn họ bị mai phục, vốn đã mất bình tĩnh, bây giờ bỗng nhiên phát hiện người mai phục bọn họ là đế quốc Đại Hán tam phẩm Bắc Bình tướng quân, xem đi, không ít tiểu đầu lĩnh Ô Hoàn đã bị dọa sợ.
Đế quốc Đại Hán chưa từng phái võ tướng quan cấp cao như vậy đi đối phó bọn họ, bây giờ Đốn nhiên xuất ra một người, xem ra, lúc này hoàng đế Đại Hán là nghiêm túc, thiết tâm phải trừ sạch bọn họ.
Nếu không phải vậy, làm sao lại phái - Bắc Bình tướng quân sang đây.
Bọn họ không ngờ, làm sao có khả năng đánh nhau với Bắc Bình tướng quân khi chỉ dẫn theo ba mươi vạn quân.
Huống chi, bây giờ chưa gì mà đã bị mai phục mất hơn phân nửa thủ hạ.
Đánh tiếp nữa, vậy còn không bị đánh thành tro bụi, phải bồi mạng mình.
Người nghĩ như vậy, chiếm đại đa số, cho dù là Đạp Đốn cũng không ngoại lệ.
Đạp Đốn đãn quen ngang ngược, khi nghe được người phục kích bọn họ là Bắc Bình tướng quân, cũng sợ không nhẹ.
"Chúng ta rút!" Đạp Đốn cắn răng nghiến lợi nhìn vị trí Diệp Thần đứng, tức giận quát lên.
"Vèo vèo vèo"
Mũi tiễn của quân mai phục Luân Hồi, sau khi Đạp Đốn nói rút lui, bắn ra càng thêm hung mãnh, liên tiếp rơi xuống.
"Hỗn đản chết tiệt! Hỗn đản! Hèn hạ! Vô sỉ!" Đạp Đốn vừa nghiêng đầu thoát được một mũi tiễn phóng tới, nổi trận lôi đình hét lên.
"Thủ lĩnh, đi mau! Nếu không Bắc Bình tướng quân kia thoát được Hồ Xa Nhi, chúng ta đều phải chết." Một tiểu đầu lĩnh Ô Hoàn nóng nảy thúc giục.
"Đi!" Đạp Đốn sắc mặt khó coi, dữ tợn ra lệnh xong liền vội vã chạy ra khỏi đông rừng rậm Luân Hồi.
"Vèo vèo vèo"
Tiễn như mưa trút xuống, cơ hội đánh rắn giập đầu, quân mai phục Luân Hồi tuyệt không bỏ qua.
"A. . . Cứu ta, cứu ta, đừng bỏ lại ta!"
"Ta. . . Ta không muốn chết, mau cứu ta. . ."
"Đừng đi a, thằng khốn, giúp ta với. . ."
Tiếng kêu thảm thiết từ các kỵ binh Ô Hoàn, theo Đạp Đốn rút lui, một tiếng tiếp một tiếng theo sát vọng lên.
Tại nơi kỵ binh tiên phong Ô Hoàn đóng quân.
"Đạp Đốn! Ngươi dám vứt ta như quân cờ!" Hồ Xa Nhi đang chuẩn bị ứng phó Diệp Thần, nhưng vào lúc này nghe được lời của Đạp Đốn và những tiểu đầu lĩnh, hắn lập tức nổi giận.
"Cặn bã, Đạp Đốn đã vứt bỏ ngươi, ngươi còn không quỳ xuống đầu hàng!" Diệp Thần lạnh lùng cười một tiếng.
"Ngươi đã là Bắc Bình tướng quân, có dám cùng ta đường đường chính chính đánh một trận không!" Hồ Xa Nhi bị Diệp Thần chế giễu, cơn giận càng bốc cao, hằn học hét lên.
"Hồ Xa Nhi: Nhị lưu lịch sử võ tướng (hoàng cấp võ tướng)
Tư chất: cấp S
Vũ lực: 93
Căn cốt: 92
Tinh thần: 86
Công pháp: Man Ngưu Quyết (hoàng cấp)
Kỹ năng: Hám Thiên Chuỳ (Nện búa trời) (hoàng cấp)
Trang bị: Úng Kim Chùy (địa cấp)
*(úng: vò, hũ bằng gốm; kim: vàng; chùy: búa )
"Tướng quân, giết tên Hán tướng này đi, giết hắn, báo thù cho các huynh đệ đã khuất!" Các kỵ binh Ô Hoàn hai mắt đỏ bừng hét.
"Đúng! Giết tên Hán tướng đê tiện vô sỉ chỉ biết đánh lén này đi!"
"Giết hắn! Giết sạch lính của hắn!"
"Chặt đứt chân hắn, ta phải hung hăng đày đoạ hắn, cho hắn biết kết cục của việc vũ nhục dũng sĩ Ô Hoàn chúng ta!"
"Tướng quân thiên hạ vô địch, đập chết tên Hán tướng này đi, đập nát hắn!"
. . .
Các kỵ binh Ô Hoàn vốn nghe được Đạp Đốn muốn rút lui, cả đám vô cùng hốt hoảng.
Nhưng mà, bọn họ không thể rút lui, cũng không dám rút lui.
Không thì chờ đợi bọn hắn tất nhiên là đồ đao lạnh lẽo của Đạp Đốn.
Bọn họ chỉ là những con tốt thí, cho nên bọn họ chỉ có thể đợi ở chỗ này, có chết cũng phải chết tại đây.
Vốn chỉ đang chờ chết, đột nhiên xa xa thấy Hồ Xa Nhi đề nghị Diệp Thần quyết đấu.
Điều này đã khơi dậy hi vọng trong lòng họ.
Trong lòng bọn họ, Hồ Xa Nhi chính là một kẻ hung ác, một cây chùy to, không ai có thể ngăn, không ai có thể địch.
Chỉ cần đánh bại Diệp Thần, bắt được Diệp Thần, bọn họ mới có thể sống sót.
Cho dù Hồ Xa Nhi thất thủ giết Diệp Thần, bọn họ cũng có thể lao ra trước mặt Hồ Xa Nhi bao vây Hán binh.
Xem ra bọn họ thấy có cơ hội sống sót nên mới kích động gào thét như thế.
"Ngu ngốc! Nhận lấy cái chết!" Diệp Thần lạnh lùng cười, sau câu nói là một lưỡi thương đâm về phía Hồ Xa Nhi.
Một thương của Diệp Thần, đơn giản mà thô bạo, cho dù ai vừa nhìn cũng có thể tưởng tượng ra, kiểu chết khó coi như thế nào, khi bị đâm trúng.
Càng không nói, Hồ Xa Nhi bị Diệp Thần đâm, lại thêm sợ hãi.
Đột nhiên hắn có loại cảm giác, cây thương nhìn như bình thường này hoàn toàn không thể tránh, tránh tất chết!
"Khốn kiếp!" Hồ Xa Nhi tức giận mắng, vung mạnh Úng Kim Chùy đập xuống Thí Thần Thương của Diệp Thần.
Không thể tránh, còn không thể đập sao?
Hồ Xa Nhi nghĩ đến là làm ngay, Úng Kim Chùy lập tức đập xuống Thí Thần Thương.
"Dāng-"
Một tiếng vang thật lớn vang lên.
Trong nháy mắt Hồ Xa Nhi liền biến sắc, bởi vì hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng mạnh mẽ điên cuồng truyền lên cổ tay hắn.
Úng Kim Chùy, thiếu chút nữa không nhấc lên được.
Diệp Thần nhướng mày, Thí Thần Thương, may đây là thương thần có lực công kích gấp hai bình thường, nếu không sơ sẩy một chút là thất bại.
Cmn, tên khốn kiếp này quả nhiên thiên phú dị bẩm, sức lực kinh người. . .
Nếu không, hắn tuyệt đối không đập nổi Thí Thần Thương. . .
Diệp Thần nhìn theo hướng Thí Thần Thương bị đập lệch, thuận tiện thu hồi thương vào.
"Ngươi là người đầu tiên ta gặp có sức lực trên ta." Hồ Xa Nhi hơi nheo mắt, thu lại sự cuồng ngạo, vẻ mặt thành thật nói.
. . .
"Đom đóm lập lòe, sao có thể tranh sáng cùng nhật nguyệt! Đồ bỏ đi! Ta cho ngươi xem một chút cái gì gọi là sức mạnh!" Hai mắt Diệp Thần vừa mở, quát lên một tiếng, vung mạnh Thí Thần Thương về phía đầu Hồ Xa Nhi.
"Vù"
Bầu không khí theo động tác vung mạnh của Thí Thần Thương như muốn nổ tung.
Sắc mặt Hồ Xa Nhi đại biến, hắn căn bản không kịp suy tính, vội vàng giơ Úng Kim Chùy lên cản lại tàn ảnh đang tới của Thí Thần Thương.
"Đông"
Một tiếng nổ mạnh rung trời vang lên.
"Hí---"
. . .
Chiến mã rất khó bị hoảng sợ, lại vì tiếng nổ mạnh này mà nóng nảy lồng lên đá lung tung, trong mũi phát ra thở phì phì.