Quân đoàn Luân Hồi hô hào khí thế, giết khí mãnh liệt tỏa ra, lan đến tận trời.
“Gao!”
Tiếng hổ gầm mang theo giết ý bạo ngược rung trời theo giết vang lên.
“Là...... Là! Bắc Bình tướng quân đang đuổi theo!” Một tiếng thét chói tai từ một kỵ binh Ô Hoàn truyền ra.
“Không! Ta không muốn chết! Ta không muốn chết a!”
“Ai tới cứu cứu ta, lão hổ kia là quái vật a, ăn xong không nhả xương......”
“Tha mạng, ta đầu hàng! Ta đầu hàng!”
Sắc mặt Đạp Đốn lúc này cực kì khó coi.
Mới vừa rồi còn hận không thể lột da uống máu Diệp Thần, mà bây giờ Bạch Hổ lại xuất hiện, cả người Đạp Đốn so với ăn phải ruồi bọ chết còn khó chịu hơn.
“Bắc Bình tướng quân! Người dừng tay cho lão tử!!” Hai mắt Đạp Đốn đỏ ngầu nhìn Diệp Thần và quân đoàn của hắn, giận dữ rít lên.
Đạp Đốn không nghĩ tới lại có thủ hạ bị xử lý, đương nhiên hắn càng không muốn chết.
Hắn là thủ lĩnh Ô Hoàn, chỉ cần hắn chịu đầu hàng, hắn sẽ không phải chết.
Điểm này, hắn thường nghĩ đến trong đầu.
Ô Hoàn đầu hàng đế quốc Đại Hán vô số, đầu hàng xong, liền không có việc gì, lần này cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua Đạp Đốn thật sự không nhẫn nhịn được.
Nếu là đường đường chính chính đánh bại hắn cũng không ý kiến, nhưng sự thật cũng không phải như vậy, hắn là bị mai phục nên mới thua thảm hại.
Cho nên Đạp Đốn đã tính nếu đầu hàng, cũng phải kiên cường đầu hàng, nếu không trong lòng thật sự sao không nuốt nổi khẩu ác khí kia.
Nhưng mà, đúng lúc này, thanh âm hổ gầm lại lần nữa vang lên.
Sát khí tàn bạo lạnh lẽo không ngừng tuôn ra, nhìn Bạch Hổ gần như khổng lồ đột nhiên lao về phía kỵ binh Ô Hoàn.
Giây tiếp theo, một đạo lưu quang chợt lóe rồi biến mất.
“Ku ku ku”
Âm thanh tàn nhẫn liên tiếp vang lên.
Nhưng lúc này đây lưu quang không biến mất như trước, chẳng những không biến mất, ngược lại lại còn bắn về phía bên này.
Một lần, hai lần, ba lần, cho đến lần thứ mười hai, lưu quang biến mất, Bạch Hổ xuất hiện.
Lúc này, cặp mắt hổ dữ tợn kia mang theo giết ý lạnh thấu linh hồn đang nhìn đám tàn dư Ô Hoàn.
“Phịch, phịch, phịch”
Tiếng quỳ bịch xuống đất, từng tiếng từng tiếng phát ra.
Kích thích.
Đám kỵ binh còn sót lại sợ run, bọn họ cảm giác được cái chết đang vẫy gọi họ, cảm nhận được cái lạnh băng đến xương máu, đó là nỗi sợ hãi đến từ tận linh hồn.
“A...... Không...... Đừng giết ta…”
“Ô ô ô...... Ta đầu hàng, ta đầu hàng.........”
“Ta không muốn chết...... Ta không muốn chết a, cầu xin ngươi, tha cho ta......”
Một tia chế nhạo thoáng qua cặp mắt hổ, Bạch Hổ biến thành vệt sáng tiêu tán trong không trung.
Mà Diệp Thần đứng đó, còn có một vạn quân Luân Hồi.
Cũng vào lúc này, Diệp Thần chợt xuất hiện trước mặt Đạp Đốn, đường đường chính chính, quang hương hương, trên không bị nùng liệt huyết muốn tràn ngập.
Hơi thở mang theo mùi máu tươi, theo tiếng gió xé, không ngừng đánh sâu vào thần kinh Đạp Đốn.
“Ngươi! Ngươi! Ngươi!” Đạp Đốn lắp bắp chỉ vào Diệp Thần, vẻ mặt vặn vẹo rống lên.
“ Sát ! Sát ! Sát !”
Quân đoàn Luân Hồi nhấc trường thương trong tay lên, hùng hổ hô hào.
Sát khí nồng đậm đều nhắm vào Đạp Đốn.
Đạp Đốn là thủ lĩnh thì sao, cùng lắm cũng là phiên bang dị tộc mà thôi, dám bất kính với chủ công Diệp Thần bọn họ, giết không tha!
Quân đoàn Luân Hồi không chút nào che dấu sát ý, mãnh liệt đánh sâu vào thần kinh Đạp Đốn.
Sắc mặt của hắn lập tức trắng bệch.
Phải nỗ lực kiên trì lắm hai chân mới không khuỵu xuống, nhưng bước chân không tự chủ được lui về sau vài bước, sau đó “Thịch thịch” một tiếng ngồi trên mặt đất.
“Ngươi mà cũng xứng với cái danh thủ lĩnh, ngươi đã sỉ nhục cái danh này, càng sỉ nhục cái danh hiệu hoàng cấp võ tướng này!” Diệp Thần khinh thường nhìn Đạp Đốn.
“Đạp Đốn, nhị lưu lịch sử võ tướng (hoàng cấp võ tướng) (Ô Hoàn thủ lĩnh)
Tư chất: Hút
Vũ lực: 95
Căn cốt: 91
Tinh thần: 68
Công pháp: Thanh Lang (hoàng cấp)
Kỹ năng: Thanh Lang đao pháp (hoàng cấp)
Trang bị: Thanh Lang đao (địa cấp)”
Đạp Đốn nhìn biểu tình khinh thường của Diệp Thần, nghe Diệp Thần khinh thường nói, cả người nháy mắt bị chọc giận, hơi thở cường đại trỗi dậy.
“Đằng” một tiếng truyền đến.
Đạp Đốn đứng thẳng lên.
“Hừ”
Thanh Lang đao bị Đạp Đốn một phen rút ra, mà sau chỉ phía xa Diệp Thần, tức giận rít gào nói: “ Tiểu tử, có dám chiến một trận!”
“Rác rưởi, ngươi mà cũng xứng!” Diệp Triển hừ lạnh, mở miệng quát.
“Ngươi! Ngươi!” Đạp Đốn cả người nháy mắt gian bạo tẩu, rồi sau đó ấn thanh lang đao hướng tới người hắn vọt qua.
Quả nhiên trúng kế......
Diệp Thần nhướng mày, thần thương trong tay phải giơ lên.
Hắn chính là cố tình công kích tinh thần để Đạp Đốn ngậm miệng không nhắc đến việc đầu hàng.
Đạp Đốn cũng là hoàng cấp võ tướng, giết Đạp Đốn chính là giết nhị lưu hoàng cấp võ tướng.
Sẽ được thưởng điểm tiên thiên thuộc tính.
Tăng căn cốt đối với Diệp Thần, chính là việc không thể quên.
Bởi khi tiến vào Hồng Hoang, muốn tăng căn cốt, khó khăn so với khu Tân Thủ Tam Quốc chỉ hơn chứ không kém.
Khu Tân Thủ Tam Quốc, muốn nâng cấp căn cốt, phải dựa vào điểm thuộc tính.
Có thể tăng 10 điểm tiên thiên thuộc tính, Diệp Thần sẽ không chỉ tăng 9.
Diệp Thần không nghĩ để điểm tiên thiên thuộc tính bị người khác dành mất, đặc biệt là, còn ngay ở trước mắt.
Đối với Diệp Thần mà nói, việc đổi điểm tiên thiên thuộc tính, chỉ cần hạ gục Đạp Đốn này, điểm liền tới tay.