“Diệp Thần trái cây kia ta cho ngươi, ngươi cầm liền đi mau, heo gia gia không muốn gặp lại ngươi lần nữa.” Lợn rừng nhìn bóng dáng Diệp Thần, vẻ mặt bi thương nói.
Nó là hoàn toàn buông xuôi, xác heo mặc người xâu xé, hoặc là nói nó đối với Diệp Thần ngang ngược như vậy đã cảm thấy tuyệt vọng trăm phần.
Nhân loại này sao lại có thể biến thái như vậy, đánh đấm trong trò chơi giỏi đến người người căm phẫn vậy mà đến hiện thực còn chẳng yếu đi miếng nào, heo gia không chịu nổi a ~
Diệp Thần xoay người liếc mắt nhìn hắc trư một cái.
“Bịch.. bịch”
Hắc mao bị Diệp đại gia dùng ánh mắt dọa chết kiếp, khiến heo tàn tật phải dùm sức lên tục lùi lại, mà sau đó “thình thịch” một tiếng ngồi ở trên mặt đất.
“Ngươi...... Ngươi phải làm theo lời thề...... Ta đã đem bảo vật cho ngươi rồi.. ngươi liền không giết ta, ... nhân loại....đừng quên hiện tại không phải trước kia ...lời thề không thể…. Lời thề không thể nuốt lại đâu?!” Hắc mao lợn rừng nửa sống nửa chết hoảng sợ vô vùng hô.
Diệp Thần nghe đến đó, tức khắc cười, rồi sau đó gật gật đầu, mở miệng nói:
“Không nghĩ đến ngươi thế nhưng cũng biết việc này, ngươi nói không sai, lời thề quả thật không thể phản , nhưng là, ... haha... ta có từng thề sao?”
Hắc mao nghe đến đó, vẻ mặt heo tức khắc vặn vẹo lên, rồi sau đó tức giận quát
“Ngươi! Ngươi là người bại hoại! Ngươi...
“Phốc vị” một tiếng truyền đến.
Chỉ thấy viêm hổ đột nhiên nhảy đến trước người hắc mao lợn rừng, một ngụm cắn ngay cổ nó.
“Xoạt xoạt” mấy tiếng truyền đến
Cổ hắc mao lợn rừng trong nháy mắt như là bị cắn đứt, mà ba chân còn lại của lợn rừng cũng liên tục vùng vẫy, như muốn tìm kiếm cơ hội sống cuối cùng.
Trong mắt nó tràn đầy phẫn nộ, căm hận cùng với thật sâu tuyệt vọng.
“Ngươi xem này ta tuy rằng không thề nhưng mà ta nói thì sẽ giữ lời, ngươi xem có phải hay không, ta a ~ không có giết ngươi .” Diệp Thần bất đắc dĩ thở dài rồi sau đó mở miệng nói.
Hắc mao lợn rừng nghe đến đó, hai mắt “hồ” lập tức trừng thật lớn, sau đó không còn động đậy
Nó căn bản là sắp bị cắn chết, nhưng chưa kịp đã bị Diệp Thần làm tức chết !!!
Mẹ nó, làm người ai làm thế chứ !
Đương nhiên, hắc mao lợn rừng cũng kêu không ra.
.
Diệp Thần khinh thường bĩu môi, rồi sau đó nhìn về phía viêm hổ, mở miệng nói:
“Ở chỗ này cảnh giới, con lợn rừng này tuy rằng thịt chẳng ra gì, bất quá ăn cũng có chỗ lợi, có thể ăn được nhiêu thì ăn đi.”
Viêm hổ hai mắt tức khắc biến thành hình bán nguyệt, rồi sau đó gật gật đầu.
Diệp Thần hơi hơi mỉm cười, xoay người nhìn về phía sau quan sát, thả người nhảy đi trực tiếp hướng vào hang động đá vôi.
“Phù” một tiếng truyền đến.
Diệp Thần đáp xuống đất, nhìn thoáng qua xung quanh sau khi xác nhận không có người nào hắn liền lập tức đi tới hồ nước nhỏ.
Đi vào bên cạnh hồ nước nhỏ nhìn thoáng qua cây quả giữa hồ nước, Diệp Thần khóe miệng mím chặt rồi sau đó duỗi tay hái xuống.
Khi quả vừa được hái xuống, hương dược nồng đậm trong nháy mắt bùng nổ.
Diệp Thần thấy thế liền không do dự bỏ vào trong miệng rồi sau đó nuốt xuống.
Chu quả vừa vào bụng linh lực khổng lồ oanh nhiên bùng nổ.
Diệp Thần đó khoanh chân mà ngồi tu luyện Cửu chuyển huyền công.
Huyền cấp linh dược nên tất nhiên dược lực cường đại, không thể tùy tiện nuốt bằng không sẽ bị căng bạo thân thể.
Đó là nguyên nhân hắc mao lợn rừng không ăn chu quả ngay. nó còn chưa có biện pháp thừa nhận linh lực khổng lồ ẩn chứa trong chu quả.
Mà Diệp Thần lại không sợ, cửu chuyển huyền công là hỗn độn tu luyện pháp quyết, đối với linh lực tiêu hoa gấp mấy trăm lần công pháp bình thường.
Bởi vì cửu chuyển công chẳng những giúp cô đọng bẩm sinh chân khí còn giúp người luyện rèn luyện thân thể, hơn nữa tốc độ cực kì nhanh.
Thời gian một chút qua đi,sau hơn một giờ chờ đợi chỉ thấy Diệp Thần đột nhiên mở hai mắt, lưỡng đạo tinh trong nháy mắt xuất hiện sau đó chợt lóe rồi biến mất.
Cảm thụ được lực lượng trong cơ thể tăng lên ít nhất là một nửa, còn có đan điền cơ hồ là tràn ngập bẩm sinh chân khí, khóe miệng Diệp Thần không khỏi nhếch lên.
Thánh cấp võ tướng, tới rồi!
Một viên chu quả trực tiếp đem Diệp Thần từ hoàng cấp võ tướng, đẩy đến thánh cấp võ tướng !
Diệp Thần tâm tình không tồi.
Đương nhiên, nếu đổi thành là người khác cắn nuốt Chu quả có thể trực tiếp tiến giai Thuế Phàm Cảnh.
Diệp Thần đương nhiên biết điểm này, chẳng qua Diệp đại gia của chúng ta, một chút cũng không thèm quan tâm.
Bởi vì người khác vô pháp được giống như hắn, có được thân thể đao thương bất nhập, thủy hỏa khó xâm.
Thân thể này, có thể mang lại cho Diệp Thần thực nhiều điều tốt.
Chỉ cần phòng ngự là có thể khiến cho rất nhiều người ức chế muốn buông kiếm, nói chi là còn kèm theo lực công kích so với những người khác, hắn muốn phát triển trong thế giới này càng dễ dàng
Nghĩ đến đây tâm tình vui sướng, Diệp Thần trực tiếp đứng dậy hướng cửa động đi ra.
Mới đi được vài bước, hắn đột nhiên dừng lại rồi sau đó nhìn về phía cái hồ nước nhỏ kia.
Giây tiếp theo, biểu tình trên mặt Diệp Thần cứng đờ.
Mẹ nó!
Thiếu chút nữa đem cái này quên mất......
Thạch nhũ ngàn năm......
Đây chính là thiên địa bảo vật giúp tẩy tinh phạt tủy, tăng lên thực cốt thiên tài a......
Nghĩ đến đây, Diệp Thần lập tức đi bên bờ hồ nước.
Nhìn nước trong hồ màu trắng ngà thạch nhũ, Diệp Thần tức khắc cười tay phải nhất chiêu, Thí Thần thương trong nháy mắt xuất hiện, rồi sau đó hướng xuống hồ nước đánh một cái.
“Xoạt” một tiếng truyền đến.
Đáy hồ nước nhỏ trong nháy mắt bị cắt ra, Diệp Thần ngay sau đó nhanh chống duỗi tay, hồ nước nhỏ và thạch nhũ ngàn năm trong nháy mắt biến mất không thấy.
“Không có bình ngọc, bằng không trực tiếp dùng bình ngọc chưa, liền không cần phiền toái......” Diệp Thần lầm bầm nói xong, ngay sau đó trở về cửa ra.
Do dù nơi đó về sau còn có thể lại hiện ra thêm một cái ngàn năm thạch nhũ hay không, Diệp đại gia hắn chính là lười để ý tới.
Liền tính nếu như xuất hiện, cũng là thật lâu sau này, lúc ấy Diệp Thần lại sao còn có thể để ý đến thạch nhũ ngàn năm.
Đi vào cửa hang động đá vôi, Diệp Thần thả người nhảy một cái, lập tức nhảy đi ra ngoài.
“Phù ” một tiếng truyền đến, Diệp Thần vững vàng đáp xuống.
“Miêu ô......” tiếng viêm hổ kêu đúng lúc truyền đến.
Diệp Thần liếc mắt nhìn viêm hổ một cái, không khỏi nhu hòa, rồi sau đó mở miệng nói:
“Trở về cho ngươi ăn chút thứ tốt.”
Viêm hổ nghe thấy hai mắt mãnh trợn to, rồi sau đó đi đến bên người Diệp Thần dùng đầu hổ ngồi xổm bên chân, dụi dụi lấy lòng hắn.
Mẹ nó......
Diệp Thần một phen đè lại đầu viêm hổ, rồi sau đó mở miệng nói: “Bên ngoài có con sông, đi tẩy rửa.”
Viêm hổ nghe hiểu ủy khuất vô cùng nhìn về phía Diệp Thần.
Diệp Thần hai mắt trừng, rồi sau đó mở miệng trách mắng: “Mau đi! Bằng không không được ăn thứ tốt.”
Viêm hổ không nói hai lời, quay đầu liền chạy nhanh thực mau chạy ra sơn động.
Diệp Thần nhìn đến hành động của sủng vật nhà mình, bất đắc dĩ lắc đầu.
Viêm hổ không thích tắm rửa, cũng không phải là tiểu hổ này sợ mà là nó không thích nước nha nhưng là linh thú cũng phải thường xuyên tắm rửa ......
Đặc biệt là sau khi ăn xong một con heo lớn......
Nghĩ đến đây, Diệp Thần nhìn thoáng qua mảnh nhỏ còn lại của thi thể hắc mao bị hổ con nhà mình cắn ntas, rồi sau đó rời đi sơn động.
Không bao lâu, viêm hổ từ sông nhỏ bơi tới trên bờ, rồi sau đó đi theo Diệp Thần hướng Luân Hồi thành bước đi.
Một đường chạy nhanh, khi Diệp Thần mang theo viêm hổ trở lại Luân Hồi thành, đã là hoàng hôn.
Nhìn thoáng qua mặt trời lặn ánh chiều tà, Diệp Thần thật dài thở ra khẩu khí, rồi sau đó hướng tới cửa thành đi vào.
Không người trông coi cửa thành nhưng trong nháy mắt hắn bước đến, tự động mở ra.
Diệp Thần mang theo viêm hổ lập tức đi vào
Nơi này là lãnh địa hắn, hết thảy đều thuộc về hắn.
Đi vào Luân Hồi thành, trong tâm Diệp Thần thế nhưng xuất hiện một tia cảm động
Loại cảm giác này tuy tới thực đột ngột nhưng lại cũng khiến cho Diệp Thần cảm thấy ấm áp.
“Đi, cho ngươi một chút đồ ăn, bao ngươi thích.” Diệp Thần sờ sờ đầu viêm hổ, cười ha hả nói.