Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 176: Triệu Vân trảm tướng

Chương 176: Triệu Vân trảm tướng


“Mười một vạn kỵ binh có thể dọa bọn họ, bất quá bọn họ càng sợ chúng ta tiếp tục phóng hỏa đốt tường thành.” Diệp Thần khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng nói.

“Chủ công nói rất đúng, xem ra sách lược đốt cả thành, lần này hẳn là không cần dùng đến.” Quách Gia nghe vậy lập tức cười lên thoải mái nói.

Diệp Thần nhướng mày: “Mấy chục vạn bá tánh bên trong , có thể không hại đến họ thì tận lực đừng hại.”

Quách Gia hiểu ý Diệp Thần, kế liệt hỏa đốt thành quá mức hung tàn.

Rốt cuộc tàn nhẫn vô tình chính là một lần phóng hỏa đốt thành không biết liên lụy tới bao nhiêu bá tánh.

Bất quá hắn vẫn biết, nếu không thể nhanh chóng hạ thành, Diệp Thần vẫn sẽ dùng đến.

Thời điểm Diệp Thần đang bận rộn tấn công hữu Bắc Bình thành, kênh thế giới lại sục sôi náo nhiệt.

“Ngọa tào! Ta biết Diệp Thần đi đâu! Hắn đi hữu Bắc Bình thành, muốn tấn công phản tặc Trương Thuần!”

“Ta kháo, ngươi thấy được?”

“Thiên chân vạn xác, bọn ta đang soát sơn tặc ở một ngọn núi lớn cách Đông hữu Bắc Bình thành năm mươi dặm.”

“Đệch, hóa ra là đi tấn công Trương Thuần, kia chính là tình tiết lịch sử, phần thưởng nhiệm vụ đã cực kỳ.”

“Giống như có một ít thế lực tiếp nhận, cái kia nhiệm vụ, hình như đều bị Trương Thuần cấp diệt, liền lãnh địa đều bị san bằng.”

“Chuyện này ta cũng biết, nima, mười mấy thị trấn, đều bị san bằng.”

“Mấy cái đó đều không quan trọng được không, đều là chuyện đã qua, vấn đề là hiện tại là người đang làm nhiệm vụ Trương Thuần, cái này ta không kinh ngạc, rốt cuộc thì Diệp Thần chính là kẻ thực lực mạnh nhất, nhưng lại muốn kỵ binh công thành? Ngọa tào, từ lúc ta tiến vào trò chơi tới nay, đây là thứ hài hước nhất, hắn đây là điên rồi sao?”

“Ể? Đúng vậy, kỵ binh công thành, đây không phải vô nghĩa sao.”

“Ha ha ha, đám củ cải các người không cần quan tâm, Diệp Thần có rất nhiều binh, không sợ nói xấu hắn bị hắn miểu sát sao ?

“Ahihi, nguyên bản ta còn muốn ghé qua coi náo nhiệt, nhìn xem có thể lấy ké ít đồ tốt. Bây giờ xem ra, vẫn là không vội.”

“+1”

“+10086”

“Đám bại hoại các người, đê tiện quá đấy! Vô sỉ quá đấy! Tốt thôi, tính thêm ta nữa!”

“Ha ha, thêm ta nữa!”

“Các ngươi nghĩ Diệp Thần lão đại đơn giản quá rồi đấy, các ngươi biết kỵ binh không thể công thành, Diệp lão đại hắn không biết chắc?”

“Đúng vậy, một lũ ngốc bức, nghĩ đẹp quá điên luôn rồi!”

“Kháo! Vấn đề là, Diệp Thần mang theo toàn kỵ binh, còn không phải muốn dùng binh công thành ? Đừng nói với ta là để kỵ binh xuống ngựa dùng như bộ binh, nói vậy chi bằng nói Diệp lão đại luyện công tẩu quả nhập ma thành ngu ngốc cho rồi?. Bồi dưỡng ra một kỵ binh khó khăn bao nhiêu, giờ bồi dưỡng ra rồi thế nhưng lại đem dùng như bộ binh mà đi công thành?”

“Này mẹ nó, hoàn toàn xem không hiểu a......”

......

Thời điểm kênh thế giới spam, Diệp Thần có chú ý tới, tùy ý liếc mắt qua nhìn chút.

Khi Diệp Thần nhìn thấy vài người chơi bảo ngồi đợi hốt đồ tốt, hai mắt nheo lại, một đạo hàn quang thoáng lướt qua.

Mấy người bọn họ nghĩ cái gì, Diệp Thần hắn còn không nghĩ ra?

Khả bọn không có chí tiến thủ

Kỵ binh công thành hoàn toàn là vô nghĩa, xem ra trong mắt họ đoàn kỵ binh của Diệp Thần sẽ tổn thất nặng nề, thậm chí sẽ toàn quân bị diệt.

Đến lúc đó, bọn họ liền có thể lại đây hôi của trang bị và chiến mã.

Hữu Bắc Bình thành, cửa thành Đông.

Két một tiếng truyền đến, Triệu Vân đã mang binh đến sát chân tường mà cửa thành lại đột nhiên mở ra.

“Hí ──────”

Chiến mã hí vang, một trung niên đại tướng mang theo một ngàn thân vệ lao ra cửa thành, được tầm hai trăm mét thì dừng lại.

Triệu Vân nhìn đến cửa thành Đông đột nhiên mở ra, lập tức giơ tay lên quát: “Tạm dừng xây cầu! Lên ngựa chuẩn bị chiến đấu!”

“Vâng! Tướng quân!” Lính liên lạc vội vàng đáp, rồi sau đó hướng tới công quân đang khiêng bao cát lấp kênh đào, chạy đi truyền lệnh

“Giá!” Trung niên đại tướng giục ngựa đứng trước trận, giận dữ quát Triệu Vân:

“Người tới, xưng tên!”

Triệu Vân nhíu mày, không vui quát lại: “Thường Sơn Triệu Tử Long!

“Ta là Tôn Như Nhất có dám chiến một trận không!” Trung niên đại tướng hai mắt đột nhiên trừng trừng, thách thức.

“Có gì không dám!” Triệu Vân lạnh lùng hừ một tiếng, thúc ngựa đi tới.

Triệu Mãnh há miệng thở mạnh, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra.

Nguyên bản, hắn còn muốn lên đấu một trận.

Chỉ là hắn nhớ đến mệnh lệnh của Diệp Thần - phải nhanh chóng chiếm được hữu Bắc Bình thành, nên hắn đành vứt ý nghĩ đấu đá gì đó ra sau đầu.

Thực lực của hắn chưa cao bằng Triệu Vân, chút điểm này, hắn vẫn có thể tự hiểu lấy.

Hắn không muốn vì sự hiếu chiến của mình mà làm chậm trễ kế hoạch của chủ công.

“Nhận chết đi!” Tôn Như Nhất giận dữ trừng to mắt, giục chiến mã chạy, trên tay một thanh thanh cương trường thương, lao thẳng đến chỗ Triệu Vân.

Gã căn bản không biết Triệu Vân, cũng chưa nghe qua danh hào của y.

Dưới mắt gã, Triệu Vân bất quá là hạng người vô danh mấy chiêu là có thể đánh y rớt xuống ngựa.

Cho nên, gã thật sự có tự tin.

“Giá!” Triệu Vân hai mắt trừng lên, tia lạnh lẽo trong mắt thoáng qua giục ngựa lên nghênh chiến Tôn Như Nhất.

“Giết! Giết! Giết!”

Nhóm thân vệ của Tôn Như Nhất đồng thời hô lớn.

Trong mắt họ, tướng quân bọn họ chắc chắn có thể đánh tên tiểu tướng áo trắng kia rơi xuống ngựa vì thế bọn họ hò hét vô cùng tự tin.

“Giết! Giết! Giết!”

Năm vạn binh Luân Hồi cùng nhấc tay nắm chặt trường thương, đồng thanh hét lớn.

Bọn họ trợ uy thanh hùng hậu, lảnh lót, đều nhịp, sát khí cũng đậm đến cực điểm, đối Tôn Như Nhất, cũng đối binh lính thân vệ.

Nhưng rất nhanh, nhóm thân vệ cũng bị trận đấu ảnh hưởng, tiếng cổ vũ cũng dần dần hạ xuống.

Lúc này, Tôn Như Nhất và Triệu Vân đã sắp chạm mặt nhau.

“Giết!” Họ Tôn mày kiếm dựng lên, chợt quát một tiếng, trường thương cứng như thép bất chợt chém về phía Triệu Vân.

“Chết đi!” Triệu Vân hai mắt lạnh băng nói, ngân long thương trong tay phải, ngân quang chợt lóe đâm thẳng vào Tôn Như Nhất.

Hai con chiến mã, hai viên tướng lĩnh, hai đoạn trường thương trong phút chốc đâm lẫn nhau.

“Đát, đát, đát”

Chiến mã giảm tốc độ, rồi dừng hẳn lại.

“Thình thịch” một tiếng truyền đến.

Chỉ thấy chiến mã của tướng địch phản quân đứng yên, tim gã cũng ngay lúc này máu tươi phun mạnh ra.

Tiếng trợ uy của thân vệ Tôn Như Nhất, dần dần ngưng lại.

“Giết! Giết! Giết!”

Năm vạn binh sĩ Luân Hồi chứng kiến một màn này, đồng thời hưng phấn lớn tiếng reo hò.

Sĩ khí bọn họ trong nháy cao vọt lên.

Triệu Vân hai mắt tinh quang chợt lóe, giơ lên tay cầm ngân long thương quát lớn: “Xung phong!”

“Sát”

Một đạo ngân quang trong giây lát từ long gan thương bạo phát ra tới, rồi sau đó đem năm vạn kỵ binh bao phủ ở trong.

Giây tiếp theo, năm vạn kỵ binh nháy mắt khởi xướng xung phong, tốc độ càng lúc càng nhanh, thoáng chốc đạt tới tốc độ lớn nhất.

Nhưng tốc độ đó cũng không giữ nguyên, mà là tiếp tục tăng lên, rất nhanh tốc độ đã cao gấp đôi thường ngày.

Đây là một đặc tính của võ tướng siêu nhất lưu lịch sử Triệu Vân.

Thần Tốc, khi toàn quân xung phong, nháy mắt phát động, tốc độ tăng lên 100%.

Triệu Vân một thân chiến mã dẫn đầu, xông thẳng đến đoàn kỵ binh thân vệ đang bị dọa ngốc lăng.

Bọn họ cho rằng chỉ cần mấy chiêu của Tôn Như Nhất, là có thể hạ gục Triệu Vân.

Nhưng ngờ đâu kết quả, vừa đối mặt, gã đã bị làm thịt.

Phó tướng của tên kia nhìn tốc độ năm vạn kỵ binh lao đến, đồng tử co mạnh lại vội vàng quay đầu ngựa lại rống lớn.

“Mau! Mau trở về thành!”

Giờ khắc này, hắn rốt cuộc biết Triệu Vân mạnh đến mức nào.

Mẹ nó, đây nào phải một tên vô danh tiểu tướng không chịu nổi một kích.

Đây mẹ nó chính là một con mãnh long quá giang () hung tàn bậc này.

() rồng mạnh rời biển




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch