“Bẩm tướng quân, cửa thành Đông đã bị phá, quân địch đã đánh vào bên trong thành.”
Lính liên lạc hoảng sợ vô cùng hô.
Hắn nào nghĩ tới, hữu Bắc Bình thành kiên cố, còn chưa quá một canh giờ đã bị người ta trực tiếp đánh sập cửa thành, công tiến vào.
Trong sảnh tướng lĩnh phản quân một đám ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều treo lên biểu tình khó tin nổi.
Này mẹ nó quá vô nghĩa, này còn chưa tới nửa canh giờ đâu hữu Bắc Bình thành đã bị phá!
Trương Thuần nghe đến đó, sắc mặt xanh mét quát lên: “Đáng chết! Nghe lệnh! Toàn quân xuất kích! Giết địch tại chỗ!”
Chúng tướng lĩnh đồng thời cúi người đáp “Vâng! Tướng quân!”
Nói xong, các tướng lĩnh vội vội vàng vàng rời khỏi đại sảnh, chuẩn bị đón đánh đoàn binh phá thành Triệu Vân.
Bọn họ cũng không dám tiếp tục khinh suất, này mẹ nó không đánh được quân địch bọn họ liền xong đời.
“Đợi đã!” Phản quân quân sư lúc này đột nhiên mở miệng gọi chúng tướng lĩnh lại.
“Quân sư có ý gì!” Trương Thuần trầm giọng nói.
“Tướng quân, địch tới thế công hung mãnh, thỉnh tướng quân rút lui trước.” Phản quân quân sư khi nói lại động đến vết thương trên ngực, sắc mặt tái nhợt.
Chúng tướng lĩnh nghe gã nói đều nhăn mày lại.
Này, còn chưa có chiến đâu, bảo trước lui quân, đây là chuyện gì.
“Lui? Có thể lui đi đâu, cửa thành Đông đã bị phá, nam bắc tây ba mặt đều là kỵ binh, ta có thể lui đi đâu!”
“Tướng quân, chúng ta ra bằng cửa thành Bắc, sau khi ra thành, có thể một đường hướng bắc, chỉ cần đến được Ô Hoàn, chúng ta có thể bình yên vô sự.” Phản quân quân sư vội nói.
“Cơ nghiệp của ta như vậy liền từ bỏ? Ta không cam lòng không cam lòng!” Trương Thuần nắm chặt nắm đấm vẻ mặt bất cam quát lên.
Chúng tướng lĩnh nghe hắn nói không khỏi ngẩn ra.
Bọn họ không ngờ tới, Trương Thuần sẽ dễ dàng từ bỏ hữu Bắc Bình thành như vậy.
Có điều bọn họ không biết, từ khi Trương Thuần nghe tin tường thành đông bị sàng nỏ công kích, giờ đã thành một biển lửa liền không còn tự tin nữa.
Hắn là tướng quân lĩnh một thành tự nhiên không ngốc, sao có thể không nhìn ra đó là kết quả rất nhiều sàng nỏ mới có thể tạo ra!
Hắn càng biết, sàng nỏ hoàn toàn có thể mang theo dầu hỏa bắn vào trong thành, sau đó sẽ châm lửa đốt thành lúc đó nghĩ muốn chạy cũng đừng nghĩ.
Tuy rằng kết quả này chưa xảy ra, nhưng chẳng khác nào một thanh lợi kiếm treo trên đỉnh đầu hắn, tùy thời tùy khả năng rơi xuống chờ lấy mạng hắn.
Loại tình cảnh cực độ hung hiểm này, hắn biết rõ nhưng là hắn không thể nói ra, một khi nói ra, dù cho không binh biến cũng không sai biệt lắm, lòng quân hoảng loạn làm sao còn đánh giặc ?
Cho nên, Trường Thuần vẫn luôn cố làm ra vẻ.
“Thỉnh tướng quân sớm hạ quyết định, địch lần này không giống bình thường khác xa quân đội Đại Hán, chỉ có tránh lui về Ô Hoàn mới có cơ hội Đông Sơn tái khởi.” Phản quân quân sư trầm giọng nói.
“Cái rắm! Bọn ta còn chưa xuất chiến, nhẹ nhàng nói từ bỏ là từ bỏ à!” Một phản quân tướng lãnh nghe không nổi nữa, hung tợn nhìn phản quân quân sư tức giận rống lên.
“Tôn tướng quân ra khỏi thành đấu tướng, kết quả thế nào! Hắn bị chém! Các ngươi so với Tôn tướng quân lại như thế nào!” Phản quân quân sư sắc mặt xanh mét quát.
Lời gã vừa ra, chúng tướng lĩnh đồng thời rơi vào trầm mặc.
Bọn họ so với vị Tôn Như Nhất bị Triệu Vân một kích hạ gục kia, thật đúng là không có mạnh hơn bao nhiêu, có người cón yếu hơn.
Phản quân quân sư nhìn chúng tướng lãnh liếc mắt một cái, tiếp tục nói:
“Huống chi, binh lính bên địch đều một thân trang bị bạch ngân, binh chúng ta, tám phần đều là hắc thiết trang bị, trang bị đồng thau chỉ có thân vệ, mà bạch ngân chỉ có một ít Bách Phu Trưởng mới có một hai kiện, đánh làm sau lại ! Còn có! Bọn chúng có sàng nỏ! Các ngươi ai dám cứng rắn đấu trực diện với sàng nỏ!”
Phản quân quân sư nói xong, cũng không thèm nhìn tới chúng tướng lãnh đang ngốc trệ trực tiếp khom người nói với Trương Thuần:
“Thỉnh tướng quân mau chóng quyết định!”
“Cửa thành Bắc có bao nhiêu kỵ binh?” Trương Thuần nhìn tên lính liên lạc, trầm giọng hỏi.
“Bẩm tướng quân, kỵ binh bên địch ngoài cửa thành Bắc trái phải có khoảng ba vạn.” Lính liên lạc vội vàng đáp.
“Ba vạn........” Trương Thuần nghe thấy con số này, trên mặt tức khắc tối sầm.
Toàn bộ hữu Bắc Bình thành, thêm kỵ binh nữa bất quá mới có hai vạn, muốn phá tan phòng tuyến chỉ có thể liều mạng mở đường máu.
Nói cách khác,binh lính của gã nhất định sẽ bị kỵ binh xung phong của đối phương đánh tan tác, mà đại quân kỵ binh hai mặt khác cũng sẽ đuổi tới đó.
Tới lúc ấy, Trương Thuần muốn khóc cũng không kịp.
“Cửa thành Tây cửa thành Nam thì sao?” Trương Thuần sắc mặt không quá đẹp hỏi.
“Bẩm tướng quân, phía tây kỵ binh quân địch hẳn là một vạn, mặt nam cùng mặt bắc giống nhau, đều là trái phải ba vạn.” Lính liên lạc lần nữa đáp.
“Vây mà dám chia quân thafh 3 1 3... có âm kế nào đó chăng ?” Trương Thuần nghe đến đó, tức khắc ngạc nhiên quay lại hỏi gã quân sư.
“Phía tây hẳn là có soái kỳ?” Phản quân quân sư vậy, sắc mặt biến đổi hỏi lại tên lính liên lạc.
“Bẩm quân sư, phía tây có soái kỳ chính là cờ hiệu Bắc Bình tướng quân, chủ soái họ Diệp.” Lính liên lạc nói.
“Quả nhiên...... Chủ soái quân địch ở cửa thành Tây...... Bọn chúng đây là chắc chắn rồi chúng ta sẽ bỏ hữu Bắc Bình thành còn buộc chúng ta đi từ kia nhưng bọn chúng lấy đâu ra tự tin một vạn kỵ binh liền dám trắng trợn táo bạo đối kháng mười vạn đại quân hữu Bắc Bình, chẳng lẽ chúng coi thường quân sư quân địch?” Phản quân quân sư sắc mặt âm trầm nói.
“Nếu chủ soái quân địch ở cửa thành Tây chỉ có một vạn kỵ binh, vậy cho hắn xem xem cái gì gọi là tự đại tất vong!” Trương Thuần nghe gã nói, mắt lộ hung quang quát.
“Tướng quân......” Quân sư nghe đến đó, vội vàng mở miệng kêu lên.
“Quân sư không cần nói thêm!” Trương Thuần nói xong, ngay sau đó nhìn về phía chúng tướng lĩnh, đại thanh quát:
“Toàn quân xuất kích về phía Tây ! Đánh chủ soái quân địch!”
“Vâng! Tướng quân!” Chúng tướng lĩnh đồng thời lớn tiếng đáp, sau đó vội vàng rời đi triệu tập binh mã.
Thời điểm Triệu Vân dẫn năm vạn kỵ binh tiến vào hữu Bắc Bình thành, tiếng hô “Giết! Giết! Giết!” không hề ngừng lại.
Tiếng gào thảm, tiếng thét chói tai, binh lính phản quân không ngừng kêu la sợ hãi.
Trương Thuần và tướng lĩnh thủ hạ hắn không ở đây nhưng còn vài tướng lĩnh khác tổ chức chống cự kéo dài thời gian.
Nhưng mà, đội quân này căn bản vô pháp chắn mũi nhọn từ binh lính Luân Hồi.
Phản quân liên tục bị đánh bại.
Hữu Bắc Bình thành, cửa thành Tây.
“Báo.......”
Lính liên lạc thành Luân Hồi cưỡi ngựa chạy tới, cách Diệp Thần không xa đã trực tiếp xuống ngựa quỳ một gối xuống báo cáo:
“Bẩm chủ công! Cửa thành Đông hữu Bắc Bình thành đã bị phá!”
Diệp Thần nghe đến đó, hai mắt đột nhiên sáng lên, ha ha cười nói.
“Có Phụng Hiếu cùng Tử Long tương trợ, đều là long hổ, phản quân bất quả chỉ là chó gà trong xóm thôi !”
“Chúc mừng chủ công, bình định hữu Bắc Bình thành liền ở hôm nay!” Quách Gia cung thân cười nói.
“Phụng Hiếu, cuộc chiến này, công đầu thuộc về ngươi và Tử Long!” Diệp Thần vẻ mặt vui sướng nói.
“Chủ công, mười bình Bách Hoa Tửu liền có thể.” Quách Gia hơi hơi mỉm cười, một vẻ đứng đắn nói.
“Muốn nghĩ cũng đừng nghĩ, ba bình chính là ba bình thêm một ly đều không được.” Diệp Thần trên mặt nghiêm lại, nói.
“Chủ công, công đầu, ti chức lập công đầu a.” Quách Gia kêu oan nói.
Diệp Thần nghe đến đó, rất là đồng thuận gật gật đầu.
Ngay lúc hai mắt Quách Gia tỏa sáng, Diệp Thần nói tiếp: “Mười bình cũng có thể, chia ra cấp bốn ngày.”
“Ai......” Quách Gia nghe vậy thở dài thật dài, vẻ mặt ưu thương.
Diệp Thần bất đắc dĩ lắc lắc đầu, rồi sau đó mở miệng quát: “Truyền lệnh! Toàn quân chuẩn bị! Nhất định phải chém chết tên nhãi Trương Thuần.”