Quách Gia nghe đến đó chợt bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nói
“ Chủ công, Tần Thủy Hoàng thân thể sớm đã chết nhưng mà hắn có cửu đỉnh trấn quốc giúp trấn áp vận mệnh quốc gia của Đại Tần bảo tồn linh hồn của hắn nhờ ngày phục quốc nhưng đạo quân của chủ công nổi lên tương lai chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sống lại của Tần Thủy Hoàng cho nên Triệu Cơ mới xuất hiện muốn ám hại chủ công kéo dài tốc độ phát triển của người. Tần Thủy Hoàng một là muốn sống lại, hai là muốn mượn sức cửu đỉnh để kiến quốc phi thăng hồng hoang tuy lần này Triệu Cơ bị giết nhưng Tần Thủy Hoàng nhất định sẽ không dừng lại... chủ công cần nhanh chóng chuẩn bị tốt phòng bị để tránh Tần Thủy Hoàng tìm cách ám toán “
“ Không sao, địa cung bí cảnh không mở ra hắn dù co binh hùng dũng ngàn vạn người cũng đừng nghĩ có thể trọng sinh được, hiện tại vật mấu chốt mở ra địa cung bí cảnh đang trong tay ta thì hắn muốn nhìn thấy ánh mặt trời cũng còn phải xem ta có đáp ứng hay không đấy “ Diệp Thần vừa cười vừa nói.
Quách gia nghe đến đó, ngạc nhiên hỏi
“ Chủ công ý ngài là nói Tần Thủy Hoàng đang ở bên trong địa cung bí cảnh mà muốn mở ra địa cung bí cảnh cần phải tập hợp đủ chín mảnh tàng bảo đồ ?”
Diệp Thần cười ha hả gật đầu, sau đó lại nói
“ Đúng là như thế cho nên không cần phải lo lắng “
Quách Gia nghe được lời khẳng định tâm trạng liền vui vẻ, sau đó lại nói
“ Chúc mừng chủ công, chúc mừng chủ công, chỉ cần đợi Luân Hồi quân đoàn binh hùng tướng mạnh liền mở ra địa cung bí cảnh đến lúc đó trấn quốc cửu đỉnh chắc chắn thuộc về thành luân hồi “
“ Cơ hội rất lớn bất quá Đại Tần quân đội có hơn trăm vạn không thể coi thường, Phung Hiếu ngươi bị thương như thế này không hề nhẹ “ Diệp Thần hơi mỉm cười sau lại nói.
“ Gia chắc chắn sẽ toàn lực phụ tá chủ công “ Quách gia nghe Diệp Thần nói tức khắc ngưng lại biểu tình sau lại trịnh trọng đáp.
“ Ha ha, Phụng Hiếu trước tiên cứ lo tu dưỡng chúng ta tạm thời cứ ở lại Hữu Bắc Bình thành nghỉ ngơi mấy ngày đợi Phụng Hiếu khôi phục lại sau đó đi hướng bắc san bằng Ô Hoàn “ Diệp Thần ha hả cười rồi nói.
“ Chủ công, thân thể gia không có gì đáng ngại bất quá chỉ là hao phí một ít tinh thần mà thôi “ Quách gia vội vàng mở miệng nói, nói xong còn muốn đứng lên nhưng đáng tiếc hai lần đứng lên đều thất bại.
“ Phụng Hiếu không cần phải như thế, chỉ là Ô Hoàn mà thôi cũng không cần gấp mấy ngày này huống chi lúc trước tấn công Hữu Bắc Bình thành chúng ta cũng chính là phải chuẩn bị trong 2 3 ngày đấy “ Diệp Thần nhìn thấy Quách gia muốn đứng dậy bất đắc dĩ lắc đầu rồi nhẹ giọng nói.
“ Chủ công…” Quách gia còn muốn nói thêm chẳng qua vừa mới nói được hai từ liền bị Diệp Thần đánh gãy.
“ Nghỉ ngơi cho tốt, đây là quân lệnh “
Diệp Thần nói xong còn cho thêm Quách gia một cái liếc mắt, sau đó liền đi ra ngoài.
Quách gia đương nhiên cảm giác được sự quan tâm của Diệp Thần, nhìn Diệp Thần rời đi Quách gia không khỏi thở ra một hơi thật dài sau lại cười.
“ Có thể đi theo chủ công quả nhiên là vận khí gia tốt, đáng tiếc không có rượu bằng không phải chúc mừng một phen “
Diệp Thần may đã rời đi nếu không nghe được lời này của Quách gia sẽ bị nghẹn khí đầy cổ.
Ni mã, này có phải là quỷ rượu, đều đã bị thương như thế còn nghĩ tới uống.
Hữu Bắc Bình thành, phủ thành chủ.
Diệp Thần vừa mới bước vào nơi này, một binh sĩ vội vàng chạy tới khom người báo.
“ Chủ công có một tiểu thái giám từ Truyền Tống Trận xuất hiện đi vào gian chính rồi”
Ni mã, đúng là tới thật.
“ May mắn lúc trước sắp xếp mọi thứ tốt nếu không bị hắn nhìn thấy đồ tốt thì hỏng mọi sự”
Nghĩ đến đây Diệp Thần gật đầu, sau đó nói “ Đi, đem toàn bộ rương vàng bạc trong kho dọn hết lên đây “
“ Rõ chủ công “ binh lính vội vàng đáp sau đó chạy đi chấp hành mệnh lệnh của Diệp Thần.
Tên thái giám chết bầm không đi tiếp một chút thì không được.
Diệp Thần bĩu bĩu môi sau đó đứng dậy hướng phía cửa chính bước vào.
Có thái giám đến không đi tiếp đón rất có khả năng sẽ bị gây khó dễ, cái này tỷ lệ cao tới 99%.
Đối với Diệp Thần mà nói đây không phải là việc gì khó.
Ở thời đại này những tên thái giám là không thể đắc tội, ít nhất là khi Lưu Hoành còn đang tại vị là không được. Huống chi Diệp Thần còn muốn thông qua những tên thái giám này kiếm một ít chuyện tốt tất nhiên không thể trung thực giống như trong lịch sử hành động chính chắn lỗi lạc được.
Vừa đến cửa Diệp Thần ngay lập tức nhìn thấy một vị thái giám rất trẻ tuổi không khỏi kinh ngạc.
“ Ai nha, vị này chính là Đại Hán đế quốc Bình Bắc tướng quân tạp gia gặp qua Bình Bắc tướng quân “ tiểu thái giám trông thấy Diệp Thần mặt đầy ý cười khom người bái chào.
Ngọa tào! Đại gia, đây là cái tình huống gì ?
Những tên thái giám đều là mắt cao hơn đầu, nhìn ai cũng không bỏ vào trong mắt?
“ Đúng vậy, công công tới đây chính là vì việc của tên phản nghịch Trương Thuần ?” Diệp Thần suy nghĩ cẩn thận sau đó đơn giản trả lời vẻ mặt tươi cười.
“ Ai nha, Bình Bắc tướng quân đều là người một nhà cả kêu công công làm gì a, cứ kêu nhũ danh của của nô tì là Tam Đức Tử là được “ tiểu thái giám đưa cái tay làm hình hoa lan vẻ mặt cao hứng nói.
Nghe đến đó, Diệp Thần nháy mắt không kịp phản ứng vì cái gì mà tên thái giám này lại vui vẻ như vậy.
Ni mã, này tên này chính là thủ hạ dưới trướng của Trương Nhượng.
Diệp Thần chính là do Trương công công đề bạt lên, cùng tên tiểu thái giám này có thể tính là người một nhà.
Hiện tại Trương Thuần đã bị Diệp Thần chém, Trương Nhương chắc chắn sẽ ở trước mặt Lưu Hoành mà thổi ít gió.
Cũng chẳng có gì đáng sợ, lúc trước y cũng không có xem trọng Diệp Thần giờ thổi thêm chút gió nâng Diệp Thần lên cũng không quá kì quái.
Lúc trước, Lưu Hoành chính là kêu Diệp Thần ba tháng bình định quân phản loạn nhưng chẳng những Trương Nhượng mà là cả triều đại văn võ bá quan không có một ai cho rằng Diệp Thần có thể làm được.
Nhưng kết quả chính là Diệp Thần trong vòng mấy ngày trực tiếp công phá thành công Hữu Bắc Bình còn đem Trương Thuần làm thịt.
Một thành châu phản loạn trên cơ bản có thể nói đã bị trừ bỏ.
Tuy lần phản loạn này là do quân Ô Hoàn xúi giục.
Nhưng bọn họ vẫn luôn như vậy, thần phục rồi phản bội lại thần phục lại phản bội, cứ tới lui tới lui lăn lộn mấy trăm năm lịch sử.
Cho nên Lưu Hoàng không để bọn Ô Hoàn vào trong mắt.
Vì thế mệnh lệnh chính là làm sao chiếm được Hữu Bắc Bình thành.
Mà hiện tại Trương Thuần bị Diệp Thần làm thịt.
Trương Nhượng nếu mà không nhân cơ hội này thổi thêm ít gió mới là kỳ quái.
Hơn nữa Trương Nhượng đây cũng là muốn trịnh trọng tuyên bố với mọi người một sự kiện.
Người đề bạt Diệp Thần cũng chỉ là một tạp gia.
Thấy rõ rồi chứ, người ta đề cử rất mạnh chỉ cần mấy ngày đã bình định phản loạn thành công.
Còn dám nói tạp gia quấy nhiễu triều cương, có giỏi các ngươi tự đi mà bình định a để xem các ngươi có thể mấy ngày bình định một châu thành công !
Diệp Thần thậm chí còn có thể tượng tượng ra, Trương Nhượng sau khi biết được tin tức Trương Thuần bị Diệp Thần chém bể đầu chính là có biểu tình khoa trương đến cực điểm còn có khi ngữ khí còn hống hách vô cùng.
Tượng tượng đến cảnh này, lông mày Diệp Thần không khỏi giật giât mấy cái.
Lúc trước khi Diệp Thần hành sự ở Lạc Dương đã phủi sạch mọi quan hệ cùng tên Trương công công này đến cả triều văn võ đều thấy được đều đã ghi tạc trong lòng.
Tên họ Trương cho dù có làm cách nào thổi, làm cách nào hò hét cũng vô dụng.
Chỉ cần Diệp Thần không tỏ rõ thái độ, không đi tìm Trương Nhượng liền không thể chứng minh được điều gì.
ở trong mắt mọi người Diệp Thần vẫn là một người cô độc, dựa vào quân công, dựa vào hiến vật quý mà thăng lên làm quan.
Đương nhiên hiện tại Diệp Thần đã có danh hào mới được chứng thực, Bắc Bình đại tướng quân !
Ni mã, dùng vài ngày bình định phản loạn, võ tướng nào cũng làm được sao ?
Diệp Thần nghĩ xong, hai mắt lóe lên đạo tinh quang sau đó vừa cười vừa nói.
“ Như vậy thật không lễ phép, công công thỉnh vào trong”
“ Tướng quân, bệ hạ hạ chỉ cả nước cùng vui mừng hiện tại toàn bộ bá tánh của Đại Hán đế quốc đều đã biết đại danh của tướng quân, đều cho tướng quân là vô địch trên đời đều vì tướng quân mà ăn mừng đấy”
Tiểu thái giám Tam Đức Tử lúc này tay tạo hình hoa lan, mặt đầy ý cười mà nói.