Một câu này của Diệp Thần, toàn bộ Kênh Thế Giới nổ tung trong nháy mắt.
“Bà nó! Ta vừa thấy gì Diệp Thần lão đại lên tiếng!”
“Mẹ nó, nhưng nói cũng không rõ cũng không biết chuyện thật hư như thế nào... nhưng Luân Hồi Thành! Luân Hồi Thành có trong hiện thực!”
“Mẹ nó! Nói như vậy nói Kiến Thôn lệnh ‘thực’ tồn tại hơn nữa còn có thể sử dụng thể ở thế giới hiện thực?”
“Chính là như vậy, không thấy Diệp Thần lão đại nói sao Luân Hồi thành trong thế giới hiện thực!”
“Ngọa tào! Ngọa tào! Hiện thực cũng có thể kiến thôn vậy không phải thế giới hiện thực cũng thành thế giới trong game?”
“Cái gì mà trò chơi, mẹ nó ta cảm giác nơi này căn bản là thế giới thực. Ta vừa mới tìm một nữ nhân của cái thế giới này xxx trải nghiệm như thật hơn nữa cmn mang thai rồi a.”
“Ngọa tào! Ngươi mạnh quá! Nhưng chuyện ngươi nói là thật? Nữ nhân trong trò chơi cũng có thể làm?
“Đương nhiên có thể chơi cmn nếu không mang thai thế nào, chỉ là nữ nhân ngươi muốn phải đủ hảo cảm rồi mới được, bằng không một đám đều sẽ tự sát a.”
“Ngọa tào! Ngươi cái cầm thú này khẳng định là lĩnh chủ, mẹ nó lão tử cũng muốn trở thành lĩnh chủ!”
“Mẹ nó, lầu trên đừng như vậy không thấy Diệp Thần lão đại nói sao, cầu cao nhân giải đáp thành thị của Diệp Thần lão đại ở đâu! Ta muốn qua đó gia nhập!”
“Ngươi ngu à ở thành thị khác ngươi dám đi? Nửa đường liền biến thành phân của yêu thú.”
“Mỹ Nhân Minh chúc mừng Bình Bắc tướng quân Diệp Thần ở thế giới hiện thực kiến tạo Luân Hồi Thành, đồng thời Mỹ Nhân Minh hứa hẹn tuyệt đối không tới gần phạm vi trăm dặm quanh Luân Hồi thành kiến thôn!”
“Thánh Đường trấn chúc mừng Bình Bắc tướng quân Diệp Thành ở thế giới hiện thực kiến tạo Luân Hồi Thành!”
Hữu Bắc Bình thành, Thành Chủ phủ.
Diệp Thần nhìn nhíu hai mắt lại nội dung trên Kênh Thế Giới, một tia sáng lạnh loé lên rồi chợt biến mất.
Bố cáo đã phát ra đi, nếu các ngươi lại đến thì đừng trách lão tử......
Trong trò chơi, có lẽ còn có thể sống lại nhưng ở hiện thực mà chết chính là chết cũng đừng tưởng rằng lão tử không dám giết......
Nghĩ đến đây, Diệp Thần thở thật dài sau đó tới phòng ốc phía sau Thành Chủ phủ đem một hòn lưỡng giới thạch cho Quách Gia.
“Chủ công, đây là...... lưỡng giới thạch” Quách Gia nhìn thứ trong tay, đầu tiên là kinh ngạc rồi sau đó hai mắt sáng ngời ngạc nhiên nói.
“Ân đúng là nó, Phụng Hiếu ngươi đồng ý theo ta đến thế giới của ta?” Diệp Thần cười ha hả gật đầu nói.
“Đồng ý! Gia đương nhiên đồng ý đi theo chủ công đến thế giới đó, ha ha ha, lần trước Điển Vi dùng gia còn tưởng rằng phải đợi rất lâu không ngờ hiện tại đã có.” Quách Gia rất chắc chắn gật đầu nói, nói xong không do dự lựa chọn sử dụng.
“Đồng ý thì tốt, không cần lo lắng ta mang ngươi đi trước sau đó trở về tiếp tục tu dưỡng.” Diệp Thần hơi hơi mỉm cười rồi sau đó mở miệng nói, nói xong liền nắm lấy bả vai Quách Gia vừa nghĩ ngay sau đó đã biến mất
Cùng biến mất còn có Quách Gia nằm ở trên giường.
Thế giới hiện thực, Luân Hồi Thành, Thành Chủ phủ
Một ánh kim quang đột nhiên xuất hiện, sau đó Quách gia từ khoảng không nửa thước so với mặt đất đáp xuống.
“Phanh” một tiếng truyền đến.
Quách Gia ngồi thật mạnh trên mặt đất.
“Tê......”
Quách Gia té hơi nặng, đau đớn khiến hắn không tự chủ được hít hà một hơi.
Viêm Hổ nhìn Quách Gia liếc mắt một cái miệng đồng loạt hú lên.
Kia dáng vẻ nhìn sao cũng đều ra là cười trên nỗi đau người khác.
“Oa dát” một tiếng truyền đến cửa của khoang trò chơi mở ra ngay sau đó.
Diệp Thần từ bên trong đứng lên, sau khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Quách gia, không khỏi ngạc nhiên sau mở miệng hỏi.
“Phụng Hiếu, té ngã?”
“Chủ công, gia...... từ khoảng không cách mặt đất nửa thước trực tiếp ngồi xuống......” Lúc này Quách Gia nhìn về phía Diệp Thần vẻ mặt bi hài nói.
Nửa thước rơi xuống...
Diệp Thần hơi hơi sửng sốt, rồi sau đó mới phản ứng được Quách Gia nói là có ý tứ gì.
Lúc Quách Gia bắt đầu dịch chuyển vẫn duy trì tư thế ngồi nên bây giờ xuất hiện ở khoảng không cách đất nửa thước cao.
Rồi sau đó ngồi thẳng xuống chỗ trên mặt đất.
Cái này với tư thế của Quách Gia còn có độ cao cách mặt đất, hoàn toàn giống nhau.
Phải biết rằng trước khi Quách Gia tới thế giới hiện thực đúng là ngồi ở trên giường dựa vào tường.
Mà cái giường kia đúng là cao hơn nửa thước.
Mẹ nó dẫn người tới thế giới hiện thực còn bị như vậy......
Chuyện này lúc trước chưa từng thấy qua...
Nghĩ đến đây khóe miệng Diệp Thần không khỏi run run rồi sau đó mở miệng hỏi: “Phụng Hiếu, có nghiêm trọng không?”
“Chỉ là có chút đau đớn không đáng ngại.’ Quách Gia xoa eo rồi sau đó nhỏ nhẹ nói.
“Phụng Hiếu chớ trách loại tình huống này, đây là lần đầu tiên xuất hiện về sau Phụng Hiếu lại đến thế giới này, nhớ lấy ngàn vạn lần đừng ngồi mà nhất định phải đứng, hơn nữa không được cách mặt đất quá xa.” Diệp Thần nói.
“Gia sao dám trách chủ công, chuyện này chủ công chắc chắn là không rõ ràng lắm, bằng không lám sao để ......” Quách Gia cười khổ mà nói.
“Phụng Hiếu trước khi về thế giới kia tìm thầy lang xem một chút, ở chỗ này cũng không thể tu dưỡng tốt.” Diệp Thần thở dài rồi sau đó nói.
“Chủ công gia còn không chưa khám phá thế giới này......” Quách Gia mới nói được tới đây đã bị Diệp Thần cắt ngang.
“Về sau còn rất nhiều thời gian trạng thái hiện tại của ngươi còn nhìn được cái gì, hiện tại về thế giới kia đây là quân lệnh!”
“Dạ! Chủ công!” Quách Gia một bụng ấm ức rồi sau đó mở miệng nói.
Trò chơi Hồng Hoang, Khu Tam Quốc Tân Thủ, Hữu Bắc Bình thành Thành Chủ phủ.
Diệp Thần rời đi không bao lâu lại lần nữa hiện ra cùng xuất hiện còn có Quách Gia
“Phụng Hiếu, nhớ phải phái người đưa đồ cho Hà Đông vệ thị, nhớ phải nói bọn hắn nhớ làm.” Diệp Thần lúc này nhìn về phía Quách Gia một lần nữa ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng nói.
Diệp Thần nói đồ, đương nhiên là binh khí để Hà Đông vệ thị tham dự tạo phản.
Người khác muốn đổ tội cho Vệ Thị có lẽ sẽ không đơn giản
Nhưng nếu là đổi lại thành Diệp Thần kết quả sẽ không giống nhau.
Hà Đông vệ thị không sợ hãi mới kỳ quái
Đương nhiên lần này Vệ thị chắc chắn sẽ ghi hận Diệp Thần nhưng hắn không để bụng dù bọn họ kiếm chuyện thì giết chết hết là ổn sao quản nhiều như vậy sao được.
Mạnh bạo trực tiếp đánh sưng mặt bọn họ tạm thời không cần đuổi cùng diệt tuyệt
“Chủ công yên tâm, gia đã phái người đem đưa chút đồ vật tới Hà Đông vệ thị, bảo đảm an toàn.” Quách Gia gật gật đầu rồi sau đó nói.
“Phụng Hiếu trước nghỉ ngơi ta đi tìm lang trung tới xem ngươi.” Diệp Thần hơi hơi mỉm cười rồi sau đó mở miệng nói.
“Chủ công lang trung không quan trọng, chỉ cần chủ công cấp gia làm ra mười bình Bách Hoa Tửu! Gia bệnh lập tức thì tốt rồi.” Quách Gia nghe đến đó người trước mắt đột nhiên sáng ngời mà mở miệng nói.
“Có thể, một ngày một lọ 10 ngày là xong.” Diệp Thần nghe được Quách Gia không biết xấu hổ nói như vậy, trên mặt cứng đờ tức khắc rồi sau đó mở miệng nói, nói xong rời hậu trạch.
“Này...... Này...... Gia là muốn một ngày mười bình a......” Quách Gia ngẩn ngơ, nói.
Đáng tiếc Diệp Thần đã đi lời Quách gia nói, Diệp Thần sao nghe được.
Đi vào tiền viện, Diệp Thần phái người đi mời lang trung cho Quách Gia sau đó liền rời khỏi Thành Chủ phủ.
Diệp Thần còn có việc phải về Luân Hồi Thành đương nhiên không có khả năng lãng phí thời gian ở Hữu Bắc Bình thành
Luân Hồi Thành, Truyền Tống Trận.
Diệp Thần mới vừa xuất hiện lại ngạc nhiên bên ngoài Truyền Tống Trận nhiều rất nhiều thương nhân xuất hiện.
“Tham kiến chủ công!” Binh lính trông coi Truyền Tống Trận Luân Hồi Thành, phát hiện Diệp Thần trở về vội vàng tiến lên bái kiến.
Diệp Thần gật gật đầu rồi sau đó mở miệng hỏi nói: “Phó thành chủ đâu?”
“Khởi bẩm chủ công, Triệu phó thành chủ đang ở tửu lầu tiếp đãi thương nhân đến mua Bách Hoa Tửu.” Binh lính nghe Diệp Thần hỏi vội mở miệng nói.
Quả nhiên sau khi Truyền Tống Trận được thành lập, thương nhân tưởng muốn mua Bách Hoa Tửu đều ào ào tới......
Những tinh phẩm tài nguyên này chạy không thoát......
Nghĩ đến đây Diệp Thần hơi hơi mỉm cười rồi sau đó mở miệng hỏi: “Điển tướng quân đâu?”
“Khởi bẩm chủ công, Điển tướng quân Điển Vi huấn luyện mười vạn phản quân mới tới.” binh lính lập tức mở miệng nói.
Điển Vi gia hỏa này đúng là nghiêm túc.
Nghĩ đến đây, Diệp Thần không khỏi cười người rồi sau đó hướng tới Thành Chủ phủ bước vào.
Luân Hồi Thành, Thành Chủ phủ.
Diệp Thần mới vừa đến hậu trạch liền nghe được vui sướng tiếng cười, thực thanh thúy, thực êm tai cũng thực thoải mái.
Sao?
Tựa hồ...... Nhiều một người......
Diệp Thần nghi hoặc xong ngay sau đó đi qua cửa rồi sau đó là ngạc nhiên.
Triệu Vũ, Điêu Thuyền, Thái Diễm Diệp Thần biết nhưng còn một thiếu nữ khác Diệp Thần không quen.
“Phu Quân!” Triệu Vũ lúc này thấy được Diệp Thần không khỏi ngạc nhiên, rồi sau đó kinh hỉ vô so kêu lên.
Điêu Thuyền quay đầu nhìn lại phát hiện đúng là Diệp Thần, rồi sau đó ngọt ngào kêu lên: “Phu quân.”
Diệp Thần cười ha hả gật gật đầu sau nhìn về phía thiếu nữ đang cùng Thái Diễm kéo tay.
“Văn Cơ tham kiến tướng quân.” Thái Diễm nhìn liếc mắt Diệp Thần một cái sau đó cúi đầu nói.
“My Trinh tham kiến tướng quân.” Thiếu nữ liếc mắt đánh giá Diệp Thần một cái, rồi sau đó hành lễ nói.
Sao lại…
Diệp Thần hơi hơi sửng sốt, sau đó hai mắt mạnh mẽ tối sầm lại