“Thái thị lang, Hà Đông vệ thị chắc chắn sẽ cho Thái thị lang một công đạo!” Vệ Khải nhìn Thái Ung cầm cử đao xông tới vội vàng mở miệng kêu vừa kêu vừa chạy ra ngoài.
Hắn không chạy không được vì không chạy chắc chắn sẽ bị Thái Ung một đao làm thịt.
Ánh mắt ăn thịt người kia của Thái Ung cũng không phải là giả.
Hơn nữa hắn vừa mới đem tình hình thực tế nói ra liền vứt mặt của Thái Ung xuống mấy tầng.
Mẹ nó đúng lý hợp tình đi vào luân hồi thành, kết quả là mặt Hà Đông vệ thị bị Diệp Thần vả cho sưng lên, mặt mũi Thái Ung lại bị Hà Đông vệ thị đánh sưng.
Thái Ung không thẹn quá thành giận mới là kỳ quái.
Diệp Thần nhìn Thái Ung truy chém Vệ Khải mi giương lên không hề có ý tứ ngăn cản.
Trên thực tế Thái Ung có thể lấy được đao treo trên eo binh lính cũng là Diệp Thần sắp xếp.
Bằng không Thái Ung sao có thể cướp trường đao được trang bị cho từng binh sĩ.
Nhìn Vệ Khải sắp chạy ra cửa Diệp Thần lạnh lùng cười rồi sau đó mở miệng quát,
“Trong vòng một ngày ta muốn nhận đủ tiền bồi thường. Còn nữa có chút lời phải nói đó là.. các người không cần đồn đãi bậy bạ.. nói loạn là sẽ có người chết!”
Vệ Khải đang chạy trốn nghe đến đó trên mặt tức khắc tối sầm đáng tiếc hắn căn bản không dám mở miệng cự tuyệt. Nhanh chóng chạy ra khỏi cửa Vệ Khải nghiến răng nghiến lợi đáp: “Được!”
Không đồng ý cũng không được, mẹ nó không nói hôn sự với Thái thị thất bại hắn còn làm ô nhục mặt mũi Vệ Thị chuyện này nếu truyền đi...
Hắn vừa rồi là do tình thế cấp bách mới nói ra nếu truyền đi Hà Đông vệ thị khẳng định sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ.
Hà Đông vệ thị là danh môn vọng tộc sao có thể thừa nhận ô danh loại này cho nên dù có tụt quần hắn ra chứng minh cũng không để thanh danh bản thân bị hao tổn.
Thanh danh bị hao tổn còn chẳng phải là thứ tàn khốc nhất hay sao.
Điều đáng chết nhất chính là Bình Bắc tướng quân Diệp Thần này đúng là cmn một tướng quân lưu manh, nào là hù dọa Hà Đông vệ thị nào làm bộ ham tiền tài.
Hoàn toàn là giả dối, điều hắn muốn chính là diệt Hà Đông vệ thị.
Đương nhiên bên trong này còn có một chút hòa hoãn nếu Hà Đông vệ thị từ bỏ Thái Diễm còn phải đền một trăm vạn tử kim tệ thì vẫn còn đường lui.
Thái Ung đuổi theo Vệ Khải chạy ra khỏi Thành Chủ phủ Diệp Thần thu hồi Thí Thần Thương rồi sau đó ngồi xuống vị trí chủ thượng lẳng lặng chờ Thái Ung.
Thái thượng thư đó khẳng định sẽ trở về điểm này Diệp Thần rất chắc chắn.
Quả nhiên quá thời gian uống một chén trà Thái Ung mang cái mặt đen thui quay về Thành Chủ Phủ.
Vừa vào cửa Thái Ung không chút khách khí đi đến chỗ khách quý ngồi xuống rồi sau đó nhìn về phía Diệp Thần mở miệng nói:
“Diệp tướng quân nữ nhi của lão hủ có ở đây không?”
Diệp Thần cười ha hả gật gật đầu mà sau mở miệng nói: “Ở.”
Thái Ung nghe đến đó hơi thở nguy hiểm dâng lên.
“Lão hủ có thể đưa nó về nhà hay không?” Thái Ung oán hận liếc mắt nhìn Diệp Thần một cái rồi sau đó mở miệng hỏi.
“Thái thị lang vì sao ghi hận Diệp mỗ như thế?” Diệp Thần không trả lời vấn đề của Thái Ung hỏi ngược lại.
“Ngươi......” Thái Ung nghe đến đó tức khắc quýnh lên nhưng rất nhanh liền khôi phục lại.
Mẹ nó, việc này thật đúng là không thể trách Diệp Thần chẳng những không thể trách còn phải cảm tạ hắn.
Nếu không phải có Diệp Thần nữ nhi Thái Diễm đã thật sự nhảy vào hố lửa.
Trầm mặc một hồi lâu Thái Ung thở dài thật dài rồi sau đó mở miệng nói, “Lão hủ thất lễ.. Diệp tướng quân chớ trách.”
“Người một nhà sao lại khách khí.” Diệp Thần cười ha hả nói.
Thái Ung nghe tới nơi này trên mặt tức khắc ngưng lại rồi sau đó tức giận quát: “Diệp tướng quân còn có việc gì khó nói!”
Diệp Thần hơi hơi mỉm cười rồi sau đó đứng dậy trịnh trọng vô cùng khom người nói:
“Thái thị lang ta cùng với Văn Cơ tình đầu ý hợp thỉnh ngài thành toàn.”
Thái Ung vô cùng bàng hoàng không khỏi ngạc nhiên.
Mới đầu hắn cho rằng Diệp Thần chỉ muốn dùng Thái Diễm làm ngụy trang muốn khiến Hà Đông vệ thị từ hôn chỉ là vì muốn thị uy Hà Đông vệ thị.
Đúng là bởi vì nghĩ như vậy Thái Ung mới cư xử cứng rắn với Diệp Thần sắc mặt không có gì tốt.
Sau đó Hà Đông vệ thị Vệ Khải không cẩn thận nói ra sự thật, lúc này Thái Ung mới bừng tỉnh hiểu ra.
Nguyên lai hắn bị Hà Đông vệ thị chơi xỏ.
Đương nhiên chuyện đó cũng không sao thay đổi được cái nhìn của Thái Ung đối Diệp Thần cho dù là Diệp Thần giúp Thái Diễm trốn ra khỏi hố lửa.
Rốt cuộc Diệp Thần làm mạnh tay chuyện Thái Diễm vẫn chờ Thái sắp thành thân rồi cướp đi.
Loại hành vi này quả là có chút kì lạ.
Huống chi Thái Diễm cùng Diệp Thần vốn không quan hệ, vô danh vô phận, còn ở trong phủ Diệp Thần còn ra cái thể thống gì.
Nếu bị truyền ra ngoài mặt Thái Ung này lại bị phỉ nhổ tới mức nào.
Đúng là từ suy xét này Thái Ung mới đến Thành Chủ phủ muốn mang Thái Diễm rời đi.
Nhưng hiện tại Diệp Thần lại cầu hôn Thái Diễm trong lúc nhất thời Thái Ung ngược lại không biết nên mở miệng thế nào.
Cự tuyệt... nhưng Diệp Thần thật sự giúp hắn một lần.
Đáp ứng .... Diệp Thần sẽ giúp Thái gia an ổn.
Diệp Thần thấy sắc mặt Thái Ung một hồi trầm rồi một hồi bấn lần nữa mở miệng nói:
“Thái thị lang, Diệp mỗ nghe tiếng Văn Cơ khuynh quốc từ lâu chỉ là vô duyên gặp nhau, mang Văn Cơ tới Luân Hồi thành đúng là ngoài ý muốn Diệp mỗ vốn là muốn đưa Văn Cơ về.
Lại chưa từng nghĩ có người cáo trạng Diệp mỗ, Hà Đông vệ thị muốn khinh bạc Thái gia vì vậy Diệp mỗ mới ra hạ sách này mong Thái thị lang bao dung.”
Thái Ung nghe đến đó tức khắc sửng sốt, chuyện này cùng với chuyện ông nghe được hoàn toàn khác nhau.
Nhưng biểu tình của Diệp Thần cực kỳ nghiêm túc nhìn sao cũng không giống là đang nói dối trong lúc nhất thời Thái Ung càng lưỡng lự.
Lúc Thái Ung vẫn càng lúc càng rối rắm một tiếng gọi thanh thúy đột nhiên truyền đến.
“Thỉnh phụ thân thành toàn!”
Chỉ thấy Thái Diễm hai mắt rưng rưng chạy tới “Thình thịch” một tiếng quỳ gối trước mặt Thái Ung.
Trong mắt Diệp Thần đây là mộng.
Bởi vì Diệp Thần vốn không nghĩ tới Thái Diễm sẽ đến phòng khách.
Mà Diệp Thần càng không nghĩ tới chính là Thái Diễm vậy mà lại thỉnh cầu Thái Ung đồng ý lời cầu hôn của Diệp Thần.
Ôi đậu phộng... hạnh phúc tới quá đột nhiên...
Nghĩ đến đây Diệp Thần tức khắc vui vẻ trong lòng.
Trên thực tế buổi tối hôm đó những lời Diệp Thần nói đều là mộng của bất kì nữ nhi nào trên thiên hạ.
Hơn nữa Diệp Thần câu kia “Ta muốn nàng" Thái Diễm hoàn toàn thật sự không thể chống cự.
Những câu nói bá đạo vô sỉ như vậy, tuy rằng khiến người nghe hơi chói tai, nhưng đêm đó lúc sau Thái Diễm đã bị Diệp Thần mạnh mẽ bá chiếm.
Nếu không hôm nay Thái Diễm chắc chắn sẽ không xuất hiện.
Sau khi Thái Ung nhìn thấy Thái Diễm trong mắt là sự ngạc nhiên.
Bởi vì nàng vốn không giống như đang bị hạn chế đi lại, càng quan trọng hơn Thái Diễm vậy mà lại ngang nhiên chủ động yêu cầu gả cho Diệp Thần.
Sau khi lấy lại tinh thần Thái Ung thật dài thở dài rồi sau đó nhìn về phía Diệp Thần mở miệng nói:
“Lão phu có mỗi Văn Cơ là nữ nhi những lễ tiết nên có thì không thể thiếu! Ngươi càng không thể vì Văn Cơ thiếu chút nữa gả đi mà coi khinh nàng!
“Diệp mỗ không dám coi khinh Văn Cơ, Diệp mỗ đứng tại đây thề chắc chắn coi Văn Cơ như trân bảo!” Diệp Thần nghe đến đó hai mắt đột nhiên trừng mạnh rồi sau đó khom người nói.
Thái Ung nghe đến đó tức khắc thở nhẹ ra.
Diệp Thần dám thề, ưu tư trong lòng Thái Ung liền buông xuống hơn phân nửa còn lại phải xem hành động thực tế của Diệp Thần.
“Phụ thân, Luân Hồi Thành hiện còn rất nhiều người không biết chữ thiếu người mở mang tri thức, phụ thân ở nhà cũng nhàn tản không bằng......” Thái Diễm liếc mắt nhìn Diệp Thần một cái rồi sau đó nhìn về phía Thái Ung mở miệng nói