“Sao...... Như thế nào lại...... Như thế nào lại mạnh như vậy!” Một con lợn rừng “ực" một tiếng nuốt nước miếng, rồi sau đó hoảng sợ vô cùng hô.
“ Chỉ một chiêu.. lại tàn sát nhiều như vậy... thi cốt cũng mất hết .....” Một con nhím yêu thú hoảng sợ kêu lên.
“Vừa mới xuất hiện đã thê thảm như vậy.... hơn nữa trong đám bị tàn sát có...... có mẹ nó hơn ba mươi đứa đạt cảnh giới yêu thú ... đều...... đều đã chết......” Một con báo đốm kinh thanh hô.
“Dựa! Tại sao lại như vậy... này mẹ nó không hợp lý, nhân loại sao có thể mạnh hơn Yêu tộc!” Một con con khỉ tức giận quát.
Cảm giác khủng hoảng vô pháp ức chế hiện tại tồn tại trong lòng rất nhiều yêu thú và mãnh thú.
Bạch Hổ một kích trong nháy mắt sát mười vạn quá mức bá đạo quá mức hung tàn!
Này đã hoàn toàn vượt qua suy nghĩ của chúng nó.
Bạch hổ rất mạnh... điều này chúng nó cảm nhận được.
Chính là loại mạnh đến biến thái này là việc chúng nó không hề nghĩ tới.
Ngay thời điểm yêu tộc đang khủng hoảng một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
“ Giết hắn! Người này là đại địch của Yêu tộc ta! Tuyệt không có thể thể để hắn tồn tại.”
Người gào rống chính kim mao sư tử lúc trước dò hỏi Diệp Thần.
Lúc này con sư tử kia con ngươi dựng thẳng lên, hai mắt lóe lên ánh nhìn tàn nhẫn nhìn chằm chằm Diệp Thần trong ánh mắt chứa đầy sát khí nồng liệt đến cực điểm.
“Hắn là Diệp Thần là cường giả mạnh nhất nhân tộc. Các anh em mau chóng lên làm thịt hắn, bằng không Yêu tộc ta không có ngày lành!” Một tiếng rống đúng lúc này, từ trong miệng một cá sấu vang lên.
“Đúng! Cần làm thịt hắn!”
Lại một tiếng rống to truyền đến.
Giây tiếp theo lại một con yêu thú đi theo lớn tiếng phụ họa.
“Lên! Giết hắn! Giết hắn!”
Nhóm yêu thú rống giận rít gào thanh âm rất lớn thực vang dội lại không cách nào che dấu thanh âm hỗn loạn và sợ sệt ở bên trong.
Bởi vì Diệp Thần cường đại mà sợ hãi cũng là vì tương lai của bọn chúng mà sợ hãi.
Chúng nó muốn giết Diệp Thần là vì Yêu tộc cũng là vì chính chúng nó.
Bởi vì chúng nó cùng nhân loại sinh sống cùng một khu vực nên mặc kệ là Diệp Thần muốn phát triển hay là chúng nó đều phải tiêu diệt đối phương.
Nếu chung sống thì mỗi một một thời khắc chũng nó đều lo lắng Diệp Thần đột nhiên tới giết hay làm thịt chúng nó.
Vạn thú rít gào, sát khí đầy trời.
“Ầm ầm ầm”
Mất đất bởi vì vạn thú lao nhanh mà chấn động.
Vô số mãnh thú yêu thú cuồng bạo mắt đỏ lên mà phóng hướng tới Bạch Hổ.
“Rống!”
Tiếng gầm gừ vang lên rung trời thanh âm bên trong toàn là bạo ngược và vô tình lạnh băng sát ý.
Giây tiếp theo Bạch Hổ thật lớn đột nhiên nhảy lên cao rồi sau đó hóa thành một đạo lưu quang chợt lóe rồi biến mất.
Âm thanh bạo liệt lại lần nữa vang lên.
Lưu quang biến mất Bạch hổ lại xuất hiện thì lại thêm một con đường trải từ máu và nội tạng hiện ra.
Nhóm mãnh thú vừa mới khởi xướng xung phong đều đồng loạt ngừng lại.
Bởi vì kia khủng bố công kích kia lại xuất hiện!
Chúng nó thân thể không tự chủ được mà run lên.
Sợ hãi và khẩn trương chính là suy nghĩ trong lòng nhóm mãnh thú.
“Mẹ nó lên! Đều lên cho lão tử! Không lên xử tử!” Một con chuột lớn đột nhiên gào rú.
Đó là một tiếng thét chói tai nhưng trong thanh âm của nó lại tràn ngập hoảng loạn hơn nữa càng ngày càng nồng.
“Ai ai, ai ai.”
Đàn chuột bắt đầu xung phong.
“Lên! Lên! Ai dám không lên xử tử !" một con đại nhím tức giận quát.
Đàn nhím cũng đi theo xung phong.
“Nghênh địch ! Đều lên cho lão tử! Bằng không lão tử bóp chết hắn!” - Đại tinh tinh lên tiếng nói.
......
Một cái lại một con yêu thú bắt đầu rống giận mệnh lệnh thủ hạ của chúng nó tiếp tục tiến công.
Chúng nó biết công kích mạnh mẽ và biến thái như vậy không có khả năng vẫn sử dụng liên tục.
Chúng nó phải dùng mạng của thủ hạ đi tiêu hao sức mạnh của Bạch Hổ chiến trận thì yêu tộc mới có cơ hội thắn.
Mãnh thú đầy khắp núi đồi một tộc đàn lại một tộc đàn lại lần nữa hướng tới Bạch Hổ.
“Rống!”
Thanh âm sấm dậy thiên địa lại lần nữa vang lên.
Công kích của Bạch Hổ lại tiếp tục, không hề dừng lại.
“Khách khách khách”
Thanh âm thân thể bị xé nát theo sát vang lên.
Một lần, hai lần, ba lầ .... tới sau lần thứ mười lăm Bạch Hổ rốt cuộc dừng lại.
Mà đầy khắp núi đồi âm thanh Yêu tộc tạp binh trong nháy mắt bị nhấn chìm
Phóng tầm mắt nhìn lại chỉ còn có bụi mù mịt ở không trung.
Trong không khí huyết tinh nồng liệt bắt đầu phiêu tán kích thích thần của bọn yêu thú còn lại.
Nơi đó đã từng có thủ hạ của chúng nó, hàng xóm của chúng nó hoặc là kẻ thù của bọn cúng
Nơi đó đã từng có gần trăm vạn mãnh thú là thuộc hạ của một ngàn yêu thú..
Chính là hiện tại nơi đó chỉ còn lại có mùi màu nồng đậm đến nỗi chúng nó cảm giác hít thở không thông.
Đám yêu thú một lòng muốn tiêu diệt Diệp Thần nhưng bây giờ một đám trừng lớn mắt mang theo sự không tự tin.
“Sư Vương...... Không bằng...... Chúng ta trước mắt rút lui?” Một con thỏ lúc này nhìn về phía kim mao sư tử rất là hoảng loạn hỏi.
“Ta nghĩ chúng ta vẫn là trước tiên rút lui... Diệp Thần chính là đại biến thái chờ chúng ta mạnh một ít lại đến tìm hắn tính sổ.” Một con mèo rừng “ực” một tiếng nuốt nước bọt rồi sau đó mở miệng nói.
“Đúng vậy chúng ta trước rút lui đi, ở nơi này nếu tiếp tục chúng ta đều bị xử lý.” Một con sơn dương vội vàng mở miệng phụ họa nói.
“Ta cũng cảm thấy như vậy ...trước rút lui......” Một con mãng xà vội vàng gật đầu mở miệng nói.
Kim mao sư tử hai chỉ mắt nhìn chằm chằm Bạch Hổ vô cùng lớn, trong ánh mắt là không cam lòng.
Nó là Sư Vương thống lĩnh một phương là cường giả tương lai của Yêu tộc lại phải mang trên người uy hiếp của nhân loại kia.
Nó biết Diệp Thần người mạnh nhất nhân tộc kia đang ở trong thân thể Bạch Hổ.
Nó muốn giết Diệp Thần nhưng mà hắn quá thủ đoạn, quá mức hung mãnh, quá mức tàn bạo.
Sau mấy cái hô hấp , Kim Mao Sư Vương liền muốn mở miệng hạ mệnh lệnh.
Đúng lúc này Bạch Hổ lại biến mất Diệp Thần còn có Luân Hồi quân đoàn cũng vào lúc này hiện ra .
Nhìn Bạch Hổ chiến trận giết hết tất cả tạp binh, Diệp Thần lông mày giương lên tay cầm Thí Thần Thương hướng tới còn nhóm tạp binh Yêu tộc còn sót lại rồi sau đó bạo thanh quát:
“ Súc sinh nhận lấy cái chết!”
“Sát ! Sát ! Sát !”
Tiếng hét lớn ngay sau đó vang lên.
Luân Hồi quân đoàn tề nhấc trường thương trong tay lên.
Nơi này còn có yêu thú tồn tại, số lượng còn không ít nhưng binh lính Luân Hồi quân đoàn lại không hề sợ hãi.
Bởi vì dẫn dắt bọn họ chính là chủ công, người đánh đâu thắng đó thiên hạ vô song , Diệp Thần!
Là Diệp Thần người cho bọn họ tân sinh cho bọn họ hết thảy mọi thứ.
Mặc dù bất hạnh chết trận bọn họ cũng không oán không hối hận.
“Chúng ta......” Kim Mao Sư Vương oán hận nhìn Diệp Thần liếc mắt một cái rồi sau đó tức giận quát nhưng được một nửa lại bị ngăn lại.
Bởi vì Diệp Thần thế nhưng mang theo thủ hạ của hắn hướng tới chúng nó tấn công.
Kim Mao Sư Vương hơi hơi sửng sốt sau đó hai mắt liền đột nhiên trợn lên rồi sau đó tức giận nói
“Đều lên cho ta! Hắn không thể triệu hoán Bạch hổ nữa! Giết hắn, tuyệt không để hắn về được khu an toàn!”