Diệp Thần đi nhanh một đường thực mau tới trước cánh cửa.
Hắn nhìn thoáng qua cửa lớn kim loại nặng nề ở trước mặt.
“Rầm” một tiếng truyền đến, cánh cửa nặng nề bị Diệp Thần một chân đá bay.
“Rầm” lại một tiếng đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy hai tiểu đệ Hắc Hổ bang bị cửa phòng đè phải rồi sau đó đâm vào vách tường.
Cánh cửa va vào vách tường, hai tiểu đệ Hắc Hổ bang trong khoảnh khắc bị ép thành bánh nhân thịt, hồng hồng trắng trắng dán vách tường, da bay ra rất xa rồi sau đó theo vách tường chậm rãi chảy xuống.
“Diệp...... Diệp lão đại... ta...... Ta không đi đắc tội ngươi......” Thẩm Hổ Hắc Hổ bang sắc mặt tái nhợt nhìn Diệp Thần hoảng sợ hô.
Diệp Thần nhìn thoáng qua bang chủ Hắc Hổ bang Thẩm Hổ khinh thường phiết miệng.
Thẩm Hổ khẳng định sẽ không thừa nhận, điểm này Diệp Thần đã sớm biết nhưng mà hắn căn bản không gần Thẩm Hổ phải thừa nhận.
Gã nhìn đến Diệp Thần không có động thủ, nỗ lực ổn định hồi hộp trái tim rồi sau đó khai khẩu nói:
“Diệp lão đại, chúng ta khẳng định là có hiểu lầm không bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện, nếu Hắc hổ bang có đắc tội gì với Diệp lão đại, Diệp lão đại cứ việc đề xuất mặc kệ Diệp lão đại có yêu cầu gì Thẩm Hổ nhất định đều có thể làm được.”
“Tiếp tục nói.” Diệp Thần lông mày giương lên rồi sau đó mở miệng nói.
Thẩm Hổ nghe đến đó trong lòng tức khắc trầm xuống.
Căn bản hắn còn nghĩ có thể bỏ chạy lại không chạy được liền dập đầu nhận sai với Diệp Thần
Thừa nhận cái gì cũng đều được duy nhất một điểm không thể thừa nhận đó chính là việc Hắc Hổ bang dùng máu người đưa tạp binh Yêu tộc tới vây đổ Luân Hồi Thành.
Tưởng tượng đến đây Thẩm Hổ đều không tốt.
Nhiều tạp binh Yêu tộc như vậy chẳng những không giết chết được Diệp Thần hiện tại hắn còn bị Diệp Thần tìm tới cửa.
Hơn nữa bộ dáng này của Diệp Thần thấy thế nào cũng đều như là đã biết Hắc Hổ bang là chủ mưu muốn đánh đổ Luân Hồi Thành.
Này mẹ nó còn có thể nói như thế nào.
Thẩm Hổ không muốn chết, thật sự không muốn chết nhưng Diệp Thần quá khủng bố có thể đơn thương độc mã diệt Viêm hoàng minh mà hiện tại lại đi tới Hắc Hổ bang.
Hắn căn bản là không có dũng khí chống cự.
“Cũng không nói ra được?” Diệp Thần nghiền ngẫm liếc mắt nhìn Thẩm Hổ một cái rồi sau đó mở miệng hỏi.
Thẩm Hổ nghe đến đó sắc mặt tức khắc đại biến, một tiếng “Thình thịch” quỳ gối trên mặt đất hoảng sợ vô cùng hô:
“Diệp lão đại... ta không biết Hắc Hổ bang chọc đến ngươi không thoải mái nơi nào, không bằng như thế này Hắc Hổ bang từ hôm nay trở đi liền đi theo Diệp lão đại, Hắc Hổ bang hết thảy đều là của Diệp lão đại... ngươi xem như vậy có thể chứ?”
Thẩm Hổ căn bản là không dám thừa nhận dùng máu người thiết kế ra việc Luân Hồi Thành nếu gã thừa nhận tất nhiên sẽ chết.
Gã xem ra liền tính Diệp Thần đoán cũng đoán đúng rồi nhưng cũng không thể nói là Hắc Hổ bang làm bởi vì không có nhân chứng càng không có vật chứng.
Hắn là quyết tâm có chết cũng không thừa nhận chỉ có như vậy hắn mới có cơ hội còn mạng sống.
Diệp Thần nghe đến đó lạnh lùng cười rồi sau đó nhẹ nhàng búng tay.
Một ngọn lửa trong nháy mắt xuất hiện rồi sau đó phi đến bao trùm Thẩm Hổ.
Nhìn đến ngọn lửa xuất hiện Thẩm hổ tức khắc dao động.
Lửa quá nhỏ, còn nhỏ hơn ngọn lửa do que diêm tạo thành
Diệp Thần đây là có ý tứ gì......
Hắn tự hỏi ngọn lửa nhỏ căn bản không có uy lực liền tính nó đốt tới người cũng bất quá là xiu xíu đau đớn liền lập tức thở phào.
“Oanh” một tiếng truyền đến.
Chỉ thấy ngọn lửa vừa mới còn vô cùng nhỏ yếu trong nháy mắt bạo liệt rồi sau đó biến thành một đại hỏa cầu rất nhanh rất nhanh lại biến lớn.
“Diệp lão đại tha mạng a!” hai mắt Thẩm Hổ đột nhiên co rút rồi sau đó hoảng sợ vô cùng hô.
Giây tiếp theo đại hỏa cầu bổ nhào vào trên người Thẩm hổ.
Ngọn lửa vô tình cực nóng trong khoảnh khắc thiêu hết lông tóc Thẩm Hổ còn có y phục trên người.
“A......” Một tiếng thảm gào ngay sau đó từ trong miệng Thẩm hổ vang lên.
Thẩm Hổ ngay sau đó đi trên mặt đất lăn lộn qua lại muốn dập tắt ngọn lửa trên người.
Nhưng mà hắn hoảng sợ phát hiện, ngọn lửa căn bản bất diệt chẳng những không thể dập tắt còn càng ngày càng lớn.
Thân thể hắn bắt đầu bị ngọn lửa đốt ra mỡ, hương khí thịt nướng cũng càng nồng.
“Diệp Thần! Ta liều mạng với ngươi, a a a!!!”
Thẩm Hổ phát hiện vô pháp dập tắt ngọn lửa tức khắc phát ra một tiếng gầm rú điên cuồng mà sau “Đằng” lập tức đứng lên.
Nhưng mà ngay ở lúc Thẩm Hổ tức bước ra được nửa bước thì động tác của hắn ngay sau đó liền dừng lại.
“Thình thịch” một tiếng truyền đến.
Thẩm Hổ lại lần nữa ngã ở trên mặt đất.
Nhìn thoáng qua Thẩm Hổ đã bị ngọn lửa thiêu chết Diệp Thần khinh thường bĩu môi.
Sau khi sao băng rơi xuống thì nhân tính ti tiện cũng bị phóng đại vô hạn.
Vì ích lợi, vì bần cùng và tham vọng thực nhiều người đều sẽ bí quá hoá liều đi làm những việc bẩn thỉu để thỏa mãn dục vọng trong lòng bọn họ.
Minh chủ Viêm Hoàng minh như vậy Hắc Hổ bang trước mắt cũng như vậy.
Người như vậy Diệp Thần kiếp trước đã thấy qua rất nhiều, rất nhiều... có đã chết cũng có thành công.
Mà một đời này Diệp Thần đối với người như vậy chỉ biết lựa chọn một loại phương pháp đối đãi : giết không tha !
“ xèo xèo”
Thi thể Thẩm Hổ còn kịch liệt bỏng cháy Diệp Thần lại chẳng sợ liếc mắt một cái.
Ý thức Diệp Thần vừa động lại không có nhận thấy được đồ vật hữu dụng gì sau đó Diệp Thần trực tiếp xoay người rời khỏi.
Đi vào cửa thang máy Diệp Thần lập tức tới dưới lầu.
Triệu Vân giờ phút này mang theo Luân Hồi quân đoàn quét sạch các tiểu đệ Hắc Hổ bang.
Âm thanh thảm gào tiếng thét chói tai và tiếng khóc la không ngừng từ tổng bộ Hắc Hổ bang truyền ra.
Diệp Thần rời khỏi tổng bộ đại lâu Hắc Hổ bang sau đó người vây xem trên đường cái đồng thời lui ra sau vài bước.
Người có tên cây có bóng, Diệp Thần bá đạo hung tàn ngang ngược đã hoàn toàn thâm nhập nhân tâm.
Trong trò chơi như vậy mà hiện thực cũng như vậy.
Nhưng mà Diệp Thần làm việc rất có nguyên tắc người không đi trêu chọc hắn thì hắn sẽ không động đến.
Nhưng là người trêu chọc đến Diệp Thần liền cũng như những người hiện tại trong tòa nhà kia, bị tàn sát.
Trên đường cái người vây xem rất nhiều, có người chê bai cũng có người khen ngợi.
Bọn họ có một ít là tới xem náo nhiệt nhưng nhiều hơn là muốn nhìn một chút tiện nghi.
Bởi vì nơi này là tổng bộ Hắc Hổ bang liền bị Diệp Thần tiêu diệt.
Diệp Thần chướng mắt một ít tiể xảo kia, đối với bọn họ xem ra đống đồ đó lại là rất hữu dụng thậm chí rất có tác dụng.
Đối với trong lòng bọn họ Diệp Thần rõ ràng như ban ngày nhưng là Diệp Thần cũng không phải là người thích tính toán.
Một ít tạp vật mà thôi hắn căn bản không để ở trong lòng.
Đúng lúc này một tiếng dò hỏi tràn đầy khẩn trương và chờ mong ở bên ngoài đột nhiên vang lên.
“Diệp Thần lão đại, còn thu tiểu đệ không? Ta thật sự nguyện làm tiểu đệ của ngài.. ta..ta thề tuyệt đối không phản bội lão đại!”
Lời nói của hắn vừa rơi xuống đất đám người trong nháy mắt im lặng.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Diệp Thần bọn họ đang đợi, chờ đợi đáp án của hắn.
Bọn họ kỳ thật đều biết Diệp Thần chưa từng thu nhận quá tiểu đệ chính là bọn họ vẫn hy vọng Diệp Thần có thể thay đổi chủ ý.
Như vậy bọn họ cũng có thể đi theo Diệp Thần, có thể thế giới mới này mà an ổn sống thậm chí sống càng thêm dễ chịu.
Bởi vì Diệp Thần cường đại cũng bởi vì Diệp Thần bá đạo càng bởi vì không người nào dám chọc đến Diệp Thần.
Phía dưới gốc cây đại thụ mát mẻ chính là suy nghĩ trong lòng của mọi người.