Kênh thế giới thực náo nhiệt nhưng Diệp Thần lại không để ý, cho dù là thấy được câu tinh tẫn thân vong kia Diệp Thần cũng không có gì tức giận.
Bất quá câu nói kia cũng nhắc nhở Diệp Thần.
Ôn nhu hương , mĩ nhân ôm ấp gì đó số lượng không là vấn đề nhưng không thể trầm mê.
Con đường đế vương vừa mới khởi bước còn chưa đến thời điểm hưởng thụ.
Nghĩ đến đây Diệp Thần không khỏi mỉm cười lại nhìn về phía Thái Diễm, nói với nàng: “Buổi tối nàng qua bên ta ngủ đi.”
“Ân......” Thái Diễm nghe thấy lời nói của Diệp Thần thân thể không khỏi run lên sau đó thấp đầu nhẹ giọng đáp.
Thái Diễm không phải sợ hãi mà là nghĩ đến ý tứ của Diệp Thần liền không có lý do mà khẩn trương lên đương nhiên còn có vui sướng cùng chờ mong.
Ngày hôm sau Diệp Thần nhìn Thái Diễm trong lồng ngực không khỏi hơi mỉm cười rồi đứng dậy mặc quần áo rời phòng đi đến phủ Thành Chủ.
Gặp Mi Trúc đem Luân Hồi Thành Bách Hoa Tửu toàn quyền giao cho hắn xong, Diệp Thần lập tức đến Hữu Bắc Bình Thành.
Vết thương của Quách Gia đã khỏi hẳn tự nhiên có thể tùy thời Bắc phạt Ô Hoàn.
Việc này kéo dài càng lâu Ô Hoàn càng dễ biết được tin tức Hữu Bắc Bình Thành đã bị hạ và việc Trương Thuần bị trảm.
Một khi Ô Hoàn bắt được tin tức này dựa theo chuẩn tắc hành sự của Khâu Lực Cư tám chín phần mười vừa lên ngựa đã đầu hàng.
Nhưng Diệp Thần không muốn cho Khâu Lực Cư cơ hội đầu hàng.
Cho hắn cơ hội đầu hang liền không có biện pháp thu hoạch bọn chúng.
Đương nhiên nếu muốn lập tức xuất binh Bắc phạt Ô Hoàn còn cần một bước đệm nhỏ.
Đó chính là triều đình phải phái quan viên tới Hữu Bắc Bình Thành.
Nói cách khác nếu Diệp Thần vừa đi thì Hữu Bắc Bình Thành sẽ bị người chơi cướp bóc ngay lập tức.
Mà việc này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh hắn nếu không Diệp Thần căn bản sẽ không quản nhàn sự này.
Hữu Bắc Bình Thành, phủ Thành Chủ.
Diệp Thần vừa đến nơi đã thấy Triệu Vân, Quách Gia và Triệu Mãnh đang đứng đợi ở đây.
Thấy Diệp Thần đã đến Triệu Vân, Quách Gia và Triệu Mãnh đồng thời đứng dậy khom người bái nói: “Tham kiến chủ công!”
Diệp Thần cười ha hả gật đầu hỏi Quách Gia: “Phụng Hiếu chuẩn bị tốt hết chưa?”
“Khởi bẩm chủ công, mười một vạn đại quân đã chờ sẵn bên ngoài cửa thành Bắc chủ công tùy thời có thể xuất chinh Bắc phạt Ô Hoàn.” Quách Gia gật nhẹ đáp.
“Triều đình đã phái quan viên tới?” Diệp Thần mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy chủ công, giờ này những quan viên đó đã ở trong nha môn, chủ công muốn gặp bọn họ không?” Quách Gia gật đầu nói.
“Không cần gặp......”
Diệp Thần còn chưa dứt lời một binh lính đã chạy vào báo cáo:
“Chủ công, kỵ đô úy Công Tôn Toản cầu kiến.”
“Công Tôn Toản?” Diệp Thần nghe đến đó hai mắt tức khắc khẽ động.
“Kêu hắn tiến vào.”
“Vâng! Chủ công!” Mười binh khom người ứng nói rồi sau đó rời đi đại sảnh.
“.. Công Tôn Toản người này Gia nghe nói có dũng có mưu còn có thánh chỉ bình định, lần này đến sợ là muốn đi theo chúng ta cùng nhau công đánh Ô Hoàn.” Quách Gia lúc này nhìn về phía Diệp Thần khom người nói.
“Phụng Hiếu cho rằng cho gã đi theo tốt hơn hay cự tuyệt tốt hơn?” Diệp Thần nghe thế không khỏi cười hỏi.
“Về tình về lý chủ công đều không cần cự tuyệt.” Quách Gia đáp.
Diệp Thần gật gật đầu rồi sau đó nhìn về phía môn khẩu.
Chỉ thấy một nam tử thân xuyên áo giáp, eo xứng trường kiếm, long hành hổ bộ bước đã đi tới.
Đây là Công Tôn Toản......
Nếu dựa theo quỹ đạo lịch sử ngươi này không bao lâu sau sẽ trở thành chủ nhân U Châu......
Chẳng qua vùng Thùy Châu chỉ có thể có một chủ, thiên hạ này đồng dạng như thế......
Để xem gã lựa chọn như thế nào......
Nghĩ đến đây Diệp Thần hai mắt nhíu lại một đạo hàn quang chợt lóe rồi biến mất.
“Mạt tướng kỵ đô úy Công Tôn Toản gặp qua Bình Bắc tướng quân.” Công Tôn Toản bước đến trước người Diệp Thần nhìn thoáng qua Diệp Thần cùng Triệu Vân Triệu Mãnh Quách Gia, sau đó quỳ một gối xuống đất cao giọng bái kiến.
“Công Tôn huynh lần này đến là có chuyện gì sao?” Diệp Thần hơi hơi mỉm cười sau đó mở miệng hỏi.
Công Tôn Toản thấy cách Diệp Thần xưng hô không khỏi ngạc nhiên, không ngờ tới Diệp Thần xưng hô thân thiết như vậy.
Sau khi lấy lại tinh thần Công Tôn Toản khom người nói “Tướng quân, mạt tướng nghĩ tướng quân hẳn là muốn xuất chinh bình định Ô Hoàn nên liền mang quân đến giúp đỡ”
“ Việc này có thể, còn có việc sao? Công Tôn huynh?” Diệp Thần gật gật đầu hỏi gã.
“Không...... Xin hỏi tướng quân khi nào xuất chinh để mạt tướng đi chuẩn bị?” Công Tôn Toản lấy được đáp án lại hỏi thêm.
“Vậy mạt tướng đi chuẩn bị ngay!” Công Tôn nghe vậy vội vàng khom người nói, nói xong lại vội vàng rời khỏi phủ Thành Chủ.
“Chủ công, Công Tôn Toản này quả nhiên là muốn đi theo chủ công Bắc phạt Ô Hoàn đến lúc đó san bằng Ô Hoàn chiến công tất nhiên có một phần thuộc về hắn... nếu hắn tâm tư không nhỏ e là ngày sau sẽ thành địch nhân của chủ công.” Quách Gia đợi Công Tôn Toản khuất dạng mới nhíu mày nói.
“Có tâm tư hay không mặc kệ. Sợ hắn có tâm tư muốn chiến công? Cũng phải xem hắn có bản lĩnh đó không.” Diệp Thần lông mày giương lên tùy ý nói.
“Chủ công, mạt tướng nguyện đi tiên phong!” Triệu Vân nghe đến đó hai mắt tinh quang chợt lóe rồi sau đó khom người nói.
“Ha ha ha, Tử Long có tâm nhưng không lần này không cần tiên phong. Chúng ta chỉ cần một kích ! “ Diệp Thần ha ha cười, rồi sau đó mở miệng nói.
“Chủ công, như thế nào là một kích ?’ Triệu Vân ngạc nhiên.
“Rất đơn giản, toàn quân xuất kích một trận chiến mà thắng!” Diệp Thần cười nói.
“Chủ công cứ như vậy Công Tôn Toản chỉ sợ sẽ không biết phải làm sao.” Quách Gia nghe vậy hai mắt lập tức sáng lên.
“Cứ mặc hắn, dù sao hắn không phải người bên ta mặc kệ hắn rối rắm nếu muốn chiến công... có thể, chỉ cần có thể đoạt đi từ tay ta là được.” Diệp Thần thoải mái cười nói.
“Chủ công, giờ lành đã đến.” Quách Gia ngước lên nhìn không trung rồi báo cho Diệp Thần.
Diệp Thần tức khắc cười sau đó quát lên: “Chúng ta đi!”
“Vâng! Chủ công!” Triệu Vân, Triệu Mãnh và Quách Gia đồng thời khom người đáp theo Diệp Thần rời khỏi Phủ Thành Chủ đến cửa thành Bắc.
Hữu Bắc Bình Thành, ngoài cửa thành Bắc.
Cờ bay phần phật, trường thương như rừng.
Diệp Thần vừa đến mười một vạn binh sĩ Luân Hồi đồng thời quỳ một gối xuống đất lớn tiếng bái nói: “Tham kiến chủ công!”
“Lộc cộc, lộc cộc”
Đúng lúc này, Công Tôn Toản mang theo ba ngàn kỵ binh đi tới vừa nhìn thấy mười một vạn kỵ binh quân đoàn Luân Hồi thì lập tức ngẩn người.
Không ngờ rằng, Diệp Thần mang binh thế nhưng tất cả đều là kỵ binh lại không hề có một bộ binh!
Hơn nữa trang bị trên người binh lính Luân Hồi cũng tốt cực kỳ, thuần một sắc bạch ngân trang bị.
Mà ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ của Công Tôn Toản tuy rằng cũng có trang bị bạch ngân nhưng chỉ có hai kiện.
Mà binh sĩ Luân Hồi lại không ai không đủ ba kiện.
Diệp Thần liếc mắt nhìn Công Tôn Toản mạc danh khiếp sợ, tay phải nhất chiêuThí Thần Thương lập tức hiện ra sau đó chỉ một tay về hướng Bắc quát lên: “Xuất phát!”