Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 252: Học thức hơn người

Chương 252: Học thức hơn người

Ở thời điểm Diệp Thần đoán ra Hoàng Anh là nữ tử, liền đoán được nàng là Hoàng Nguyệt Anh.

Bởi vì nàng một đầu tóc vàng, làn da nâu quá nổi bật.

Hơn nữa nàng là nữ tử lại tới Kinh Châu Tây Nam, Diệp Thần tự nhiên nghĩ tới Hoàng Nguyệt Anh.

Toàn bộ đế quốc Đại Hán cũng chỉ có Hoàng Nguyệt Anh mới có một đầu tóc vàng độc đáo.

Hoàng Nguyệt Anh nghe đến đó liền thu hồi khẩu khí rồi sau đó khom người bái nói

“Kinh Châu Nam Hoàng Nguyệt Anh, bái kiến Bình bắc tướng quân.”

Quả nhiên là Hoàng Nguyệt Anh!

Diệp Thần nghe được Hoàng Nguyệt Anh chính miệng thừa nhận hai mắt đột nhiên sáng ngời.

Thanh danh Hoàng Nguyệt Anh trong lịch sử không nhiều nhưng người biết đến lại không ít bởi vì nàng là thê tử Gia Cát Lượng... lần này thật mang đến cho hắn kinh hỉ rất lớn

Bởi vì bản nhân Hoàng Nguyệt Anh chính là cực kì tài năng, đa tài đa nghệ không nói còn tinh thông cơ quan chi thuật.

Trong lịch sử không có nhắc nhiều đến Hoàng Nguyệt Anh nhưng thời điểm nàng xuất hiện còn đến vài năm.

Hoàng Anh nhìn thực xấu hoặc là nói giờ phút này Hoàng Nguyệt Anh nhìn thực xấu, nhưng tình huống là nàng đang dịch dung.

Nàng chẳng những không xấu còn thật xinh đẹp nhất là mái tóc.

Nếu phóng tới thế giới hiện thực, Hoàng Nguyệt Anh chính là siêu cấp mỹ nữ máu lai.

Ở thế giới trò chơi nàng vẫn được trí não Bàn Cổ tán thành mỹ cơ chi nhất.

Kiếp trước, liền có không ít người chơi gây chú ý tới Hoàng Nguyệt Anh đáng tiếc cũng chưa thành công.

Sau đó, Hoàng Nguyệt Anh theo Gia Cát Lượng từ đây mai danh ẩn tích.

Nghĩ đến đây, Diệp Thần nhìn về phía ánh mắt Hoàng Nguyệt Anh nhiều ra một tia ý vị không rõ.

Đúng lúc này, Triệu Hằng nhìn về phía Hoàng Nguyệt Anh ôm quyền bồi tội nói: “Lão hủ thất lễ, Nguyệt Anh cô nương xin thứ lỗi.”

“Là Nguyệt Anh sai, không nên gạt Triệu phó thành chủ.” Hoàng Nguyệt Anh vội vàng khom người nói

“Cái này...... Cái này......” Điển Vi nhìn nhìn Hoàng Nguyệt Anh vẻ mặt rối rắm nói

Căn bản muốn mở miệng xin lỗi nhưng Điển Vi cảm giác hắn không làm sai trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào.

“Tướng quân chớ trách”, Hoàng Nguyệt Anh nhìn về phía Điển Vi vẻ mặt xin lỗi khom người nói.

“Cái kia...... Cái kia......” Điển Vi lắp bắp nửa ngày ngay sau đó nhìn về phía Diệp Thần khom người nói: “Chủ công, ta đi ra ngoài trước.”

Diệp Thần cười ha hả gật đầu: “Không có việc gì, ngươi là hộ vệ thống lĩnh của ta, ngươi làm rất đúng không cần để trong lòng.”

Điển Vi nghe đến đó trước mắt tức khắc sáng lên rồi sau đó khom người bái nói: “Vâng! Chủ công. Mạt tướng cáo lui.” Nói xong liền rời đi khỏi đại sảnh.

“Chủ công, ti chức, đi trước cáo lui." Thái Ung, Triệu Hằng nhìn thoáng qua nhau rồi sau đó nhìn về phía Diệp Thần đồng thời khom người bái nói.

Diệp Thần cười ha hả gật gật đầu.

Thái Ung, Triệu Hằng, Mi Trúc ngay sau đó rời đại sảnh, sau khi ra cửa tùy tay đóng cửa lại.

Sau khi đóng cửa kỹ Triệu Hằng lúc này mới nói: “Ai, khó trách chủ công muốn ta rời đi trước nguyên lai là đã sớm phát hiện thân phận Hoàng Nguyệt Anh.”

“Chủ công đây là muốn bảo mật không ngờ chúng ta đều đi vào.” Mi Trúc gật gật đầu, rồi sau đó mở miệng nói.

“Không sao, thân phận Hoàng Nguyệt Anh không truyền ra ngoài vậy chủ công cũng sẽ không trách tội chúng ta.” Thái Ung hơi mỉm cười rồi sau đó mở miệng nói.

“Thái Ung nói đúng, bất quá ta không hiểu chính là Hoàng Nguyệt Anh vì sao phải nữ giả nam trang, còn đi tới Luân Hồi Thành?” Mi Trúc gật đầu rồi sau đó nghi hoặc hỏi

“Có lẽ, nàng chỉ là muốn tự mình chứng minh.” Thái Ung nghĩ nghĩ rồi sau đó mở miệng nói nói.

“Nhưng nàng là nữ tử nếu ở Luân Hồi thành ra làm quan, việc này nếu truyền ra đi chẳng phải là thể diện rơi xuống sông hoàng hà, cho dù là chủ công cũng sẽ bị ảnh hưởng......” Triệu Hằng nghe đến đây sắc mặt tức khắc biến đổi rồi sau đó mở miệng nói.

“Việc này mấu chốt vẫn là ở chỗ chủ công, bất quá Hoàng Nguyệt Anh thân phận đã là bị bại lộ, nói vậy nàng sẽ không lại ở Luân Hồi Thành làm quan.” Thái Ung trầm mặc một lát rồi sau đó mở miệng nói.

Trong đại sảnh.

Diệp Thần nhìn Hoàng Nguyệt Anh còn đứng, hơi hơi mỉm cười rồi sau đó mở miệng nói, “Hoàng cô nương mời ngồi.”

“Cảm ơn tướng quân.” Hoàng Nguyệt Anh liếc mắt nhìn Diệp Thần một cái rồi sau đó khom người nói, nói xong liền ngồi xuống ghế.

“Hoàng cô nương, mạo muội hỏi một câu vì sao phải rời xa Triều Châu còn tới Luân Hồi thành?” Diệp Thần đợi Hoàng Nguyệt Anh ngồi xong cười hỏi.

“Tướng quân chính là nghi hoặc, Nguyệt Anh thân là nữ tử vì sao phải ở Luân Hồi Thành làm việc?” Hoàng Nguyệt Anh nghe đến đó trầm mặc một lát rồi sau đó mở miệng hỏi.

Diệp Thần gật gật đầu: “Xác thật như thế, Hoàng cô nương chẳng lẽ không sợ thiên hạ bàn tán sao?”

“Nếu có thể cứu vớt tộc Hoàng thị ta, Nguyệt Anh sao lại rời xa Triều Châu......” Hoàng Nguyệt Anh lại là một trận trầm mặc rồi sau đó nói.

“Hoàng thị ở Triều Châu Tây Nam chính là đại tộc địa phương, lệnh tôn lại là danh sĩ Tây Nam, Hoàng cô nương vì sao sẽ nói tai vạ đến Hoàng thị?” Diệp Thần hơi hơi sửng sốt.

Hoàng Nguyệt Anh thở dài:

“Nguyệt Anh cực kì tò mò nên vọng khí chi thuật cũng có đọc qua, khí vận tộc Hoàng thị không ngừng xói mòn nếu không có cách giải quyết Tây Nam Hoàng thị dù là gia nghiệp lớn cũng sẽ mai một ở bên trong lịch sử.

Nên ta mới đi khắp thiên hạ tìm kiếm cách giải quyết, thẳng đến đi U Châu lại phát hiện có đất đai nơi nay khí vận ngưng tụ ẩn có thăng đằng chi thế, Nguyệt Anh căn bản tưởng rằng là nơi vô chủ lại chưa từng nghĩ nơi này là lãnh địa của tướng quân”

Diệp Thần nghe đến đó lông mày không khỏi giương lên.

Hoàng Nguyệt Anh nói khí vận ngưng tụ mà không tiêu tan ẩn có thăng đằng chi thế, nói chính là đặc tính Thần cấp kiến thôn lệnh tự động hội tụ khí vận thiên địa

Không nghĩ tới, Hoàng Nguyệt Anh lại vì Hoàng thị chạy đến tìm biện pháp giải quyết, nếu không có Luân Hồi Thành xuất hiện chỉ sợ nàng vẫn là sẽ dựa theo lịch sử gả cho Gia Cát Lượng đi......

Nghĩ đến đây mày Diệp Thần không khỏi nhăn lại.

Đại danh Gia Cát Lượng, Diệp Thần tự nhiên biết đến, cũng muốn chiêu mộ nhưng Hoàng Nguyệt Anh hắn cũng không muốn từ bỏ.

“Tướng quân vì sao nhíu mi? Chính là Nguyệt Anh làm tướng quân khó xử?” Hoàng Nguyệt Anh nhìn Diệp Thần nhíu mày trên mặt tức khắc một trận hắc ám rồi sau đó có chút chưa từ bỏ ý định hỏi.

Nàng vẫn là muốn ở Luân Hồi Thành làm việc sau đó đem Nam Hoàng thị di chuyển đến Luân Hồi Thành.

Chỉ có như vậy mới có thể mượn khí vận Luân Hồi Thành bảo hộ Tây Nam Hoàng thị.

Nghe được Hoàng Nguyệt Anh dò hỏi Diệp Thần hồi thần rồi sau đó mở miệng hỏi: “Hoàng cô nương học thức hơn người có từng nghe qua Đồng Tước đài?

“Đồng Tước đài......” Hoàng Nguyệt Anh hơi hơi ngạc nhiên rồi sau đó là ngẩn ngơ.

Một hồi lâu Hoàng Nguyệt Anh lúc này mới hoàn hồn rồi sau đó khó có thể tin hỏi:

“Tướng quân, Nguyệt Anh không nghe lầm, tướng quân chẳng những có bản vẽ Đồng Tước đài còn muốn kiến tạo Đồng Tước đài... lại còn có muốn cưới Nguyệt Anh?

Nghe đến đó Diệp Thần không khỏi ngạc nhiên lại là không nghĩ tới Hoàng Nguyệt Anh suy một ra ba, trực tiếp đem suy nghĩ trong lòng chính mình nói ra.

Sau khi lấy lại tinh thần Diệp Thần không chút do dự gật gật đầu rồi sau đó mở miệng nói:

“Nàng nói không sai, ta có bản vẽ Đồng Tước đài hơn nữa lập tức liền phải kiến tạo, còn việc có cưới nàng hay không đều xem ở nàng nếu nàng nguyện ý liền cưới, không nguyện ý kia cũng chỉ có thể ở Đồng Tước đài cả đời không được gả chồng.”







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch