Diệp Thần nghe tiếng hệ thống nhắc nhở, hưng phấn ngửa mặt lên trời cuồng tiếu.
Vốn dĩ cho rằng chỉ có một ai dè lại nhảy ra hai, lại là linh bảo bẩm sinh cực phẩm Lạc Bảo Kim Tiền.
Diệp Thần giờ phút này một chữ “sướng” cũng không thể lột tả hết tâm tình hắn.
Nhìn hai kiện vật phẩm trôi nổi trước mắt, lông mày Diệp Thần nhướng lên, nắm Lạc Bảo Kim Tiền trong tay không chút nghĩ ngợi trực tiếp cắn rách ngón trỏ đem máu nhỏ lên Lạc Bảo Kim Tiền.
Một chùm sáng rực rỡ trong giây lát tỏa ra từ Lạc Bảo Kim Tiền, nó bay lên cao vây quanh Diệp Thần vài vòng rồi sau đó bay đến trước trán hắn lóe cái nhập vào.
Cảm thụ được Lạc Bảo Kim Tiền trong thức hải Diệp Thần thở ra thật mạnh.
Có thứ này này kế hoạch luyện hóa Ngũ Hành Linh Châu, tỉ lệ nắm chắc chớp cái nhảy lên trăm phần trăm.
Chỉ cần tìm ra người hoặc yêu giữ Ngũ Hành Linh Châu, bọn chúng không muốn giao cũng phải đến giao cũng đừng nghĩ Ngũ Hành Linh Châu sẽ hộ chủ thoát đi, có Lạc Bảo Kim Tiền ở đây chúng nó có chạy đằng trời!
Vừa tưởng tượng Diệp Thần vừa nhếch miệng cười, sau đó duỗi tay đem Quyển trục tiến giai tư chất linh sủng (tiên) cầm trong tay nhìn thoáng qua rồi cất vào không gian.
Rút thăm trúng thưởng cũng xong rồi, phần thưởng tuy rằng không có Bàn Cổ tinh nhưng Quyển trục tiến giai tư chất linh sủng (tiên) cùng Lạc Bảo Kim Tiền cũng không hề kém cạnh...
Hơn nữa càng thích hợp với tình hình hiện tại......
Nghĩ đến đây Diệp Thần hơi hơi mỉm cười, rồi sau đó hướng thuộc tính giao diện trung thanh vật phẩm.
Quyển trục bản đồ truyền tống đặc biệt......
Không biết vật này sẽ truyền tống tới đâu....
Diệp Thần nghĩ xong liền đem Quyển trục bản đồ truyền tống đặc biệt lấy ra.
“Đinh, có sử dụng Quyển trục bản đồ truyền tống đặc biệt không? Cảnh cáo, Quyển trục bản đồ truyền tống đặc biệt có một ngày sử dụng, cổng truyền tống chỉ duy trì hai mươi bốn giờ.”
Sử dụng!
Diệp Thần không chút do dự nhấn nút sử dụng.
Quyển trục bản đồ truyền tống đặc biệt một khi sử dụng lập có thể truyền tống đến đảo kho báu.
Có rất nhiều loại đảo kho báu, một ngày tiến vào cũng đủ khả năng nhận được lượng lớn linh dược hoặc số lượng lớn tài nguyên tinh phẩm, thậm chí công pháp binh khí, bản vẽ kiến trúc, tọa kỵ blah blah, đủ loại thứ tốt.
Theo quyết định của Diệp Thần, một cánh cổng truyền tống màu lam hiện ra ở cửa phủ Thành Chủ.
Diệp Thần nhìn thoáng qua cánh cổng lập tức đi vào.
Cảm giác choáng váng chợt lóe rồi biến mất, lúc Diệp Thần mở mắt ra bản thân đã đứng trên bãi cát của một hòn đảo lớn.
Nơi này, bao quanh là biển cả mênh mông vô bờ.
Gió biển ẩm ướt mang theo mùi tanh nhàn nhạt lướt qua khuôn mặt Diệp Thần một loại cảm giác khoan khoái mơn man dễ chịu.
Nhìn sóng biển dao động theo gió Diệp Thần hơi hơi mỉm cười xoay người nhìn lại.
Nơi này là một hòn đảo nhỏ liếc mắt một cái là thấy những gốc nhân sâm lớn mọc tràn lan, giữa hòn đảo nhỏ còn có một ngọn núi lớn.
Chủng loại cây cối phong phú nhưng Diệp Thần không biết hết tên cũng không gây trở ngại cho hắn phán đoán.
Cây cối trên đảo đều là tài liệu cấp bậc cao ở nhân gian càng hiếm có.
Hòn đảo này......
Kiếp trước hình như không có tồn tại a......
Cây cối trên hòn đảo này kiếp trước chắc không có người chặt qua, trên thị trường cũng không xuất hiện, nếu không không có khả năng hắn không biết tên thực vật ở đây.
Không biết cây cối ở đây có thích hợp đóng thuyền không, nếu được thuyền đóng ra tuyệt đối vững chắc......
Sau đó quay lại tìm người đến xem nếu thích hợp thì xây lên một thôn trang.
Nghĩ đến đây, lông mày Diệp Thần giương lên cất bước tiến về phía trước.
Đồ tốt trên hòn đảo kho báu này Diệp Thần chả xác định được loại nào, toàn là những loài cây cực kì hiếm thấy hiếm có.
Đến nỗi còn có những thứ khác hay không Diệp Thần cũng không rõ ràng lắm, cần phải điều tra thêm.
Hòn đảo lớn như vậy Diệp Thần không có khả năng liếc mắt một cái rồi về liền.
Một đường tiến về phía trước trừ bỏ cây cối vẫn là cây cối chưa thấy một bóng dáng động vật nào, chim chóc cũng chẳng thấy một mống.
Đang lúc Diệp Thần cho rằng này hòn đảo nhỏ này chỉ có cây cối, nơi xa bỗng truyền đến “rầm” một tiếng vang lớn.
Diệp Thần thoáng ngạc nhiên thả người nhảy một cái nhanh chóng phóng về phía phát ra tiếng động.
Không bao lâu, hai quả đầu quái dị cực lớn xuất hiện trước mắt Diệp Thần.
Cả hai đều là đầu bò tót, hình thể cực lớn, bên ngoài thân có lớp vảy màu kim sắc.
Chúng nó đang húc đầu nhau, hiển nhiên là đang tranh đấu.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy chúng nó hai mắt Diệp Thần mở to.
Man Hoang Tê Ngưu!
Ngọa tào, không nghĩ tới trên hòn đảo nhỏ này lại có thứ này......
Diệp Thần có thể nhận ra Man Hoang Tê Ngưu cũng là do ở kiếp trước may mắn có thấy qua bằng không hắn cũng không nhận ra lai lịch bọn chúng.
Đương nhiên, điều này không quan trọng cho dù Diệp Thần không biết về Man Hoang Tê Ngưu cũng biết nó là man thú.
Ngoại hình đặc biệt của nó đây là tiêu chí man thú độc hữu.
Man Hoang Tê Ngưu một loại man thú là sự tồn tại mạnh mẽ nhất, tính cách hung dữ tử đấu, sức lực lớn vô cùng, đao kiếm bất xâm.
Nếu có thần thú thuật liền có thể thuần hóa Man Hoang Tê Ngưu, biến nó thành tọa kỵ, quả thực quá tuyệt vời. (tọa kỵ: vật cưỡi)
Man Hoang Tê Ngưu chẳng những sức chịu đựng mười phần mà đến tốc độ chạy cũng không hề kém cạnh bọn danh mã.
Diệp Thần lúc trước có được Thần cấp Thuần Thú Thuật cấp cho lãnh địa nội thuần thú sư, vốn đã nghĩ tới tìm cơ hội kiếm vài con con man thú sau đó bắt giữ thuần hóa, dùng để tổ kiến trọng trang kỵ binh.
Như vậy đội quân trọng kỵ binh này, ngày tổ kiến thành công tuyệt đối là sự tồn tại hung tàn đến cực điểm, nếu cho bọn họ xung phong lên ở khu Tân Thủ Tam Quốc tuyệt đối dọa chúng khóc một mảnh.
Khó trách nãy giờ không thấy được con vật nào.
Mẹ nó chứ, có Man Hoang Tê Ngưu ở đây, còn có con vật nào không phải chết......
Nghĩ đến đây hai mắt Diệp Thần đột nhiên hơi nheo lại.
Nơi này có đàn bò tót hoang dã!
Diệp Thần mới vừa nghĩ vậy xong, hai con Man Hoang Tê Ngưu đang vật nhau ngẩng cái đầu bò tót lên, hai cặp mắt bò đỏ ngầu trừng trừng nhìn Diệp Thần.
“Hừ! Hừ!”
Hai tiếng rít gào rung trời nháy mắt vọng lên.
Trong giây lát, hai con Man Hoang Tê Ngưu ngừng việc đấu nhau lại, thân mình đổi hướng bổ nhào về phía Diệp Thần.
Nhìn bộ dạng điên cuồng của Man Hoang Tê Ngưu, lông mày Diệp Thần nhướng lên.
Chết tiệt, thật sự nhìn hắn thành đồ ăn ngon sao......
Nghĩ đến đây Diệp Thần hữu tức giẫm mạnh xuống mặt đất.
“Rầm” một tiếng vang lớn truyền đến.
Mặt đất lập tức nứt ra mà Diệp Thần cũng ở lúc này nhanh chóng lao về phía Man Hoang Tê Ngưu.
Trong nháy mắt tiếp xúc hắn vung một quyền vào một con Man Hoang Tê Ngưu gần nhất.
“Oanh” một tiếng vang lớn truyền đến.
Thân thể cực lớn của con Man Hoang Tê Ngưu kia đột nhiêu dừng lại rồi sau đó bay ngược trở về.
Mà lúc này, một con khác đã tới sát Diệp Thần, hắn liền duỗi tay trái ra chộp một cái đã bắt được sừng nó.
“Rầm” một tiếng truyền đến, con man thú dã đang chạy như điên đột ngột ngừng lại.
Đúng lúc này, lại một tiếng truyền tới.
Man Hoang Tê Ngưu bị Diệp Thần đánh một quyền cực vang dội ngã mạnh lăn ra đất.
Diệp Thần nhìn thoáng qua nhướng mày.
Mẹ nó, man thú đúng là man thú, ba phần sức lực của hắn thế mà cũng không chết......