Khi tất cả mọi người tiến vào cửa truyền tống Diệp Thần cũng dẫn theo Triệu Hằng và Điển Vi theo sát tiến vào.
Cảm giác choáng váng qua đi, Diệp Thần mở hai mắt ra, bá tánh cùng sĩ binh thành Luân Hồi đồng thời khom người bái nói: “Bái kiến chủ công.”
Diệp Thần cười sang sảng gật đầu mà Triệu Hằng Điển Vi đi theo cũng phát hiện ra nơi Man Hoang Tê Ngưu sinh sống.
Ở đó có một khoảng đất trống còn có một hồ nước, liếc mắt có thể thấy trong hồ nước có một mạch suối có thể cung cấp nước cho dân làng, mà đây cũng là nguồn nước cho Man Hoang Tê Ngưu sinh tồn trên đảo nhỏ.
Nơi này bốn bề là biển, không có nước ngọt, không quản là man thú hay là người đều chết khát.
Thấy Diệp Thần đến, Man Hoang Tê Ngưu vương dẫn đầu bầy đàn đồng thời quỳ xuống đất, cái đầu chạm sát đất biểu đạt ý thần phục với Diệp Thần.
Trong khoảnh khắc Triệu Hằng nhìn thấy Man Hoang Tê Ngưu thì hai mắt trừng lớn, ông cũng không biết ở đây có trò vui thế này.
Đương nhiên Triệu Hằng càng không biết chính là đàn bò tót khổng lồ nhìn qua đã thấy không hiền lành này thế nhưng đã thần phục Diệp Thần.
Giây tiếp theo trên mặt ông treo đầy tự mãn vì có thể đi theo chủ công như Diệp Thần mà tự hào.
Diệp Thần lúc này nhìn về con đầu đàn rồi sau đó chỉ chỉ Điển Vi mở miệng nói: “Đây là đại tướng thủ hạ của ta về sau ngươi sẽ trở thành tọa kỵ của hắn.”
“Hống!” Man Hoang Tê Ngưu chi vương vừa nghe thấy hai con mắt to đùng của nó đã nhìn lăm lăm Điển Vi phát ra một tiếng rít gào khinh thường.
Diệp Thần nhìn đến nơi này không khỏi cười rồi sau đó nhìn về phía Điển Vi ha hả nói
“Có thấy không? Nó không phục. Điển Vi ngươi xem.”
“Chủ công yên tâm, ta chắc chắn thuần phục được nó.” Điển Vi nhìn thân hình to lớn quá mức của Man Hoang Tê Ngưu vương kia hai mắt tỏa sáng tự tin nói.
“Được lắm!” Diệp Thần ha ha cười tin tưởng.
Điển Vi lúc này hướng Man Hoang Tê Ngưu vương đi tới mà nó cũng đưa đôi mắt bất mãn cũng khinh thường liếc nhìn Điển Vi.
Giây tiếp theo, một người một thú vọt vào nhau.
Man Hoang Tê Ngưu vương muốn nghiền nát Điển Vi, nhưng Điển Vi chẳng những linh hoạt còn rất hung mãnh cứ một quyền tiếp một quyền giáng xuống đầu nó.
Tiếng đánh đấm “binh bốp bốp” không ngừng vang lên.
Có điều Man Hoang Tê Ngưu vương da dày thịt chắc, mới qua chút thời gian ngắn như vậy thật đúng là không sợ nắm đấm của Điển Vi.
Thấy tình hình này lông mày Diệp Thần không khỏi nhướng lên quay sang nói với Triệu Hằng:
“Nơi này tạm chưa phân được thắng bại, chúng ta qua bên kia trước xây dựng thôn trang.”
“Vâng! Chủ công!” Triệu Hằng gật đầu thật mạnh đáp đáp xong lại nhìn thoáng qua Điển Vi đang vật nhau với Man Hoang Tê Ngưu vương rồi mới theo Diệp Thần tiến về phía hồ nước.
Man Hoang Tê Ngưu số lượng rất nhiều, giờ phút này đều đã thần phục Diệp Thần cũng đã nhận được mệnh lệnh không được tùy tiện công kích nhân loại của Diệp Thần, cho nên thời điểm ở Diệp Thần đi qua không hẹn mà cùng tránh ra tạo một con đường hơn nữa cũng không tấn công Triệu Hằng.
Đương nhiên, không tấn công là không tấn công nhưng cái nhìn của chúng rơi lên người Triệu Hằng là miệt thị không nghi ngờ.
Người chúng nó thần phục chỉ có Diệp Thần không phải người khác. Nếu không phải có mệnh lệnh của Diệp Thần chúng nó vừa thấy người ngoài vào đã lao vào làm thịt kẻ đó rồi.
Bên hồ nước rộng lớn Diệp Thần quan sát khắp nơi. Đến một chỗ đất bằng phẳng, tay phải hơi động, một thẻ hoàng kim cấp Kiến Thôn Lệnh xuất hiện trong tay Diệp Thần.
Nhìn thoáng qua hoàng kim cấp Kiến Thôn Lệnh, Diệp Thần không chút do dự lựa chọn sử dụng.
“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần thành lập thôn trang phụ thuộc, hãy đặt tên cho thôn trang của bạn.”
Diệp Thần trầm mặc một lát, sau đó ném ra hai chữ.
“Viễn Chinh!”
“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần thành lập thôn trang phụ thuộc, Thôn Viễn Chinh.”
Trong giây lát, trước mặt nơi Diệp Thần đang đứng ra hiện ba cái nhà tranh, một lớn hai nhỏ.
Đúng lúc này, ba đạo quang ảnh xuất hiện bên người Diệp Thần.
Ánh sáng tan đi, ngay sau đó ba nam tử hiện ra.
Ba người sau khi xuất hiện, đầu tiên là mê mang chốc lát rồi khi thấy được Diệp Thần thì đồng thời khom người bái nói: “Bái kiến chủ công.”
“Các ngươi đến rồi.” Diệp Thần nhìn thoáng qua ba người mỉm cười nói.
“Vâng, chủ công.” Ba người cùng đáp.
Ba người bọn họ chính là nhân vật trợ giúp được hệ thống đưa tặng sau khi thành lập thôn trang sẽ giúp đỡ Diệp Thần xây dựng lãnh địa.
Mặc kệ là ai, chỉ cần thành lập thôn trang đều sẽ được hệ thống tặng kèm ba người.
Mà Diệp Thần sử dụng vật liệu xây dựng lệnh là hoàng kim cấp Kiến Thôn Lệnh, chắc hẳn ba người này phẩm cấp khẳng định sẽ không thấp đến nào đi.
Diệp Thần ý niệm vừa động, tin tức về ba người họ liền xuất hiện Diệp Thần trong tầm mắt hắn.
“Chu Hùng: cấp SS (Người thôn Viễn Chinh thuộc về thôn trang phụ thuộc thành Luân Hồi, chịu ảnh hưởng của đặc tính Thần cấp Kiến Thôn Lệnh, tư chất cư dân lãnh địa tăng lên hai bậc)
Chức nghiệp: Võ tướng
Độ trung thành: 90
Vũ lực: 91
Chính trị: 52
Căn cốt: 78
Tinh thần: 82"
“Chu Hổ (Cấp SS)
Chức nghiệp: Võ tướng
Độ trung thành: 90
Vũ lực: 93
Chính trị: 20
Căn cốt: 82
Tinh thần: 81”
“Chu Báo (Cấp SS)
Chức nghiệp: Võ tướng
Độ trung thành: 90
Vũ lực: 92
Chính trị: 39
Căn cốt: 81
Tinh thần: 86.”
Đọc hết giao diện thuộc tính của ba người xong Diệp Thần hơi cười nhẹ, đó chỉ vào Triệu Hằng nói:
“Vị này chính là Triệu Hằng, phó thành chủ thành Luân Hồi, lần này tới đây kiến tạo thôn trang phụ thuộc thành Luân Hồi, các ngươi về sau hãy tận tâm tận lực cùng phò trợ với hắn cùng phát triển thôn Viễn Chinh.
Ba người đó nghe vậy thì đồng thời ngạc nhiên lại không nghĩ tới, thôn này thế nhưng chỉ là một cái thôn trang phụ thuộc, hơn nữa còn là thôn trang phụ thuộc đệ nhất thành thành Luân Hồi đại danh đỉnh đỉnh thiên hạ.
“Xin hỏi chủ công, người chính là Bình Bắc tướng quân đế quốc Đại Hán, Diệp tướng quân Diệp Thần?” Chu Hùng lúc này vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Diệp Thần, mở miệng hỏi.
Diệp Thần càng ngạc nhiên hơn, chỉ hỏi: “Ngươi biết ta à?”
Chu Hùng nghe đến đó lập tức mừng rỡ, sau đó vô cùng trịnh trọng khom người nói:
“Đại danh của chủ công giờ phút này cả thiên hạ đều biết đến, danh tiếng của Luân Hồi đã truyền khắp thiên hạ, chủ công chiến công hiển hách, đương thời có một không hai!”
Chu Hổ Chu Báo lúc này cũng đồng thời lộ ra ánh mắt hưng phấn.
Quá rõ ràng, sau khi bọn họ biết được thân phận của Diệp Thần xong cả người đều kích động không thôi, bởi vì chủ công bọn họ sắp đi theo thế nhưng lại là danh truyền thiên hạ Bình Bắc tướng quân Diệp Thần!
Đúng lúc này, ba tiếng nhắc nhở của hệ thống lập tức vang lên.
“Đinh, độ trung thành của Chu Hùng +10, tiến giai lên tử trung.”
“Đinh, độ trung thành của Chu Hổ + 10, tiến giai lên tử trung.”
“Đinh, độ trung thành của Chu Báo +10, tiến giai lên tử trung.”
Nghe hệ thống nhắc nhở xong, Diệp Thần không khỏi hơi cười, nhìn về phía Chu Hùng, Chu Hổ cùng Chu Báo ba vị huynh đệ mở miệng nói:
“Nơi đây điều kiện gian khổ, nhất thời nửa khắc vô pháp cùng ngoại giới tiếp xúc, bất quá nơi đây chính là hải đảo, tám chín phần mười sẽ có hải tặc, các ngươi ba người đương tận tâm tận lực, để tránh thôn viễn chinh bị giặc ngoại lai công chiếm.
“Xin chủ công yên tâm, ba người huynh đệ chúng ta cho dù thân chết cũng tuyệt không để thôn Viễn Chinh bị hải tặc công chiếm!” Chu Khả Chu Báo nghe vậy lập tức điều chỉnh biểu tình, trịnh trọng lên tiếng.
Diệp Thần vừa lòng gật đầu, nói với họ:
“Lần này, ta mang đến một vạn tinh binh Luân Hồi, giao cho ba người các ngươi quản lý. An toàn của Thôn Viễn Chinh, ta giao cho các ngươi.”