Diệp Thần nhìn một người chơi Yêu tộc đang lên tiếng trên kênh thế giới làm hắn lạnh lùng cười.
Số lượng người chơi Yêu tộc quả thực khổng lồ mà thân thể cũng thường mạnh hơn những người còn lại.
Nhưng là chúng nó căn bản không biết thực lực kinh người của nhóm người nhân loại.
Cơ thể con người đối với bọn nó mà nói thì chính là đan dược bổ dưỡng ăn vào có thể giúp nhanh chóng tăng thực lực lên.
Nhưng ngược lại bọn thú biết nói kia đối với nhân loại mà nói cũng chẳng khác nào bảo khố di động, không những nhận được nhiều kinh nghiệm mà còn rơi ra nhiều vật phẩm quý hiếm.
Đan dược tăng công lực, công pháp, kiến thôn lệnh, mộ binh lệnh, các loại đạo cụ hiếm lạ cổ quái đều mang chữ “thực”.
Ngoài các vật phẩm quý hiếm ra thì giết Yêu tộc còn có được công đức để đổi vật phẩm ở bảng công đức.
Bởi vì điều đó mà vai chính trên trời đất này vẫn do con người nắm giứ.
Chỉ cần có người giết Yêu tộc rồi để phát hiện ra bí mật này sẽ làm những người chơi sẽ phát cuồng lên.
Nơi này là thế giới trò chơi, chỉ cần không phải bị Diệp Thần đánh thì có chết cũng chỉ bị rớt cấp sẽ không ảnh hưởng đến ngoài đời thật.
Bất quá vấn đề này không quan trọng, quan trọng là các nhân tộc chỉ cần có thể không ngừng chém giết Yêu thú thực lực liền có thể không ngừng tăng lên, lại còn có có thể đạt được ít nhiều công pháp, binh khí, áo giáp, vật phẩm các loại.
Đối với những người trước sau đều ao ước mạnh lên nhưng cứ chậm chạp không tiến mà nói đây chính là một lần thiên đại kỳ ngộ.
Đương nhiên, Yêu thú có thể tuôn ra thứ tốt đều có thực lực thuộc hạng cao cấp trong Yêu tộc.
Nhưng mà cũng căn bản vô pháp ngăn cản sự điên cuồng của người chơi, một người không được liền mười người, trăm người thì ma thú cũng có thể bị hạ sát.
Chỉ cần giết được, khẳng định sẽ rơi ra một quyển công pháp “thực ”, hơn nữa ít nhất là vương cấp.
Không ai không hưng phấn, không ai không điên cuồng!
Nghĩ đến đây, Diệp Thần lập tức nhìn về phía giao diện thuộc tính của mình rồi đem 40 điểm thuộc tính bẩm sinh lúc trước giết Vương Việt có được cộng vào điểm nguyên thần.
Một cỗ sung sướng không thể tả nháy mắt từ sâu trong linh hồn truyền ra, sau vài cái hô hấp hắn mở hai mắt, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Không tồi, không tồi, nguyên thần này lại biến đại.
Diệp Thần, Quán Quân hầu (Phiêu kỵ Đại tướng quân, chủ nhân U Châu, thành chủ Luân Hồi Thành)
Danh hiệu: Thương Thần (đặc tính: Sử dụng thương làm binh khí, lực công kích X4, độ chính xác X4. Ngộ tính +200), thánh cấp võ tướng.
Cấp bậc: cấp 98.
Chiến công : 0
Công đức: 0
Thuế Phàm Cảnh: 1 (phong ấn)
Tiên cốt: tinh tiên linh thân thể (1)
Nguyên thần: (phong ấn)
Phúc duyên thâm hậu
Hiểu phát
Công pháp: đổi vận công (hỗn độn), Thần Cung Ngự Lôi quyết (hỗn độn)
Nhìn thoáng qua giao diện thuộc tính, Diệp Thần mi mày không khỏi giương lên.
Hắn hiện tại là Quán Quân hầu, Phiêu kỵ Đại tướng quân chủ nhân của U Châu, công huân danh vọng đối với hắn mà nói, đã không cần dùng làm gì nữa......
Khó trách giao diện thuộc tính đã thay đổi......
Nghĩ đến đây, Diệp Thần tay phải nhất chiêu, một kiện áo giáp đen huyền lập tức xuất hiện trên tay.
Huyền Vân Khải đến với hắn từ rất sớm rồi, lúc trước giúp đỡ không ít bất quá giờ này thân thể kia đã mạnh đến mức chống lại được binh khí thì không cần cái áo giáp này nữa......
Nghĩ vậy, Diệp Thần ý niệm vừa động nháy mắt chặt đứt liên hệ cùng Huyền Vân khải sau đó ném nó vào không gian chứa đồ.
Bảng công đức cũng mở ra hơn nữa Bảng chiến công cũng được công bố, thời điểm kiếm chiến công và công đức đã tới rồi.
Diệp Thần đang suy nghĩ kế hoạch sắp tới thì nghe tiếng bược chân truyền đến “Rầm rập”
Chỉ thấy Triệu Vân, Quách Gia, Điển Vi, Triệu Mãnh, Cao Thuận, Mi Trúc, Thái Ung đồng thời tiến vào đại sảnh, vừa vào cửa mọi người liền khom người bái nói:
“Bái kiến chủ công!”
Diệp Thần cười ha hả gật gật đầu đang chuẩn bị mở miệng Quách Gia liền vội vội khom người nói:
“Chủ công, bên ngoài Luân Hồi Thành tụ tập lượng lớn phản quân Khăn Vàng đang ở ngoài thành khiêu chiến, bởi vì không có mệnh lệnh của chủ công nên không ai dám tự tiện hành động, xin thỉnh chủ công mau chóng định đoạt.”
Diệp Thần nghe đến đó hai mắt tức khắc nhíu lại rồi sau đó mở miệng quát:
“Một đám kiến hôi mà cũng dám càn rỡ như thế! Kẻ cầm đầu là ai?”
“Khởi bẩm chủ công, người tới tự xưng Chu Thương.” Quách Gia đáp ngay.
Diệp Thần rất ngạc nhiên.
Khởi nghĩa Khăn Vàng nổ ra phàm là lãnh địa cao cấp hơn thôn trấn đều sẽ xuất hiện loạn quân.
Luân Hồi Thành là thành tự nhiên sẽ không ngoại lệ.
Chẳng qua Diệp Thần không nghĩ đến chính là phản loạn đến Luân Hồi Thành thế nhưng gặp ngay một vị tướng lĩnh Khăn Vàng nổi danh lịch sử, Chu Thương.
Tuy rằng không phải nhân vật gì quá trâu bò nhưng cũng là một nhị lưu lịch sử võ tướng sau lại thành hộ vệ cho Quan Vũ.
Nghĩ đến đây, lông mày hắn không khỏi giương lên rồi sau đó nhìn Triệu Vân, Điển Vi, Cao Thuận, Triệu Mãnh mở miệng hỏi:
“Tân binh Luân Hồi Thành huấn luyện như thế nào?”
“Khởi bẩm chủ công 60 vạn tân binh đều đã huấn luyện xong tùy thời có thể lên chiến trường giết địch!”
Chúng tướng lĩnh bị bất ngờ bị hỏi tới nhưng cũng nhanh chóng trả lời.
Diệp Thần hài lòng gật đầu rồi sau đó mở miệng nói: “Làm tốt lắm.” Nói xong liền nhìn về phía Mi Trúc, lệnh:
“Tử Trọng nghe lệnh!”
Mi Trúc vội vàng ôm quyền: “Có mạt tướng!”
“Lãnh ba mươi vạn binh trấn thủ Luân Hồi Thành!” Diệp Thần hạ lệnh.
“Mạt tướng lĩnh mệnh!” Mi Trúc hơi khựng lại, rồi sau đó lớn tiếng đáp.
Diệp Thần lần này tất yếu phải xuất binh nhưng là ykhông nghĩ tới chủ công thế nhưng muốn để lại ba mươi vạn binh trông coi Luân Hồi Thành.
Muốn vào Luân Hồi Thành không dễ dàng như vậy. Chỉ riêng tường thành cao ngất ngoài cửa cốc kia đã không dễ leo qua rồi.
Càng đừng nói, Luân Hồi Thành còn có một vạn năm trăm sàng nỏ lực sát thương kia quả thực kinh người.
Diệp Thần tự nhiên biết Mi Trúc nghi hoặc cũng biết rõ cái hắn muốn chính là cái gì ngay sau đó trịnh trọng nói:
“Tử Trọng, Luân Hồi Thành là căn cơ của ta, chờ đến ngày đánh vào cảnh nội Đại Hán chẳng những có phản loạn Hoàng Cân còn có Yêu tộc hiện thế, thiên hạ đại loạn như thế nên ngươi hãy nhớ lấy... tuyệt không thể thiếu cảnh giác ! Cần phải phòng bị thật chu toàn càng phải đôn đốc thợ rèn chế tạo thêm cung nỏ.”
Mi Trúc nghe vậy sắc mặt liền biến đổi vội vàng khom người đáp:
“Vâng! Chủ công! Thuộc hạ xin thề bất luận là quân Khăn Vàng hay Yêu tộc tiến khi tiến Luân Hồi cốc, muốn công thành trừ phi đạp lên thi thể thuộc hạ!”
Yêu tộc là tồn tại thế nào Mi Trúc dĩ nhiên rõ ràng, đúng là bởi vì rõ ràng mới phản ứng quá lố cũng thêm thấu hiểu vì sao Diệp Thần muốn lưu lại ba mươi vạn binh ở Luân Hồi Thành.
Trừ bỏ yêu thú bốn chân còn có các loài chim có thể bay nếu binh sĩ không lưu nhiều căn bản không có khả năng phòng thủ và trụ vững.
Diệp Thần nhìn Mi Trúc đang vô cùng nghiêm túc liềnvừa lòng gật gật đầu đang tính mở miệng lại bị hệ thống chen ngang.
“Đinh, Lưu Vân trấn bị nữ Yêu tộc công chiếm, Lưu Vân trấn ở Khu Tân Thủ Tam quốc bị xoá tên.”
“Đinh, Lạc Vũ trấn bị quân Hoàng Cân công chiếm, Lạc Vũ trấn ở Khu Tân Thủ Tam quốc bị xoá tên.”