Diệp Thần tự mình chứng kiến binh lính khăn vàng hô khẩu hiệu vang dội như vậy thế nhưng “ ý chí ngẩng cao đầu “ xong liền xoay người bỏ chạy.
Chu Hợp nhìn mấy trăm vạn binh lính khăn vàng đang chạy như điên hai mắt liền nhíu lại sau đó quay lại phía Diệp Thầm khom người bái
“ Chủ công, phó tướng sớm đã có ý muốn thay vị trí của ta nay ta lại đi theo chủ công vừa lúc hắn có thể mượn cớ này thay thế nắm binh quyền trở thành đại tướng, khẩu hiệu này là muốn nâng cao sĩ khí đẩy nhanh tốc độ hành quân nhanh chóng cùng nguyên soái Hoàng Long tụ họp để có thể hạn chế tổn thất tới mức thấp nhất nhưng mà khúc gọi quân này vô cùng kì bí tại sao bộ binh lại chạy hơn ky binh “
Diệp Thần nghe đến đó lông mày khẽ giương lên mới mở miệng nói
“ Người tạo ra ắt hẳn có tài kinh thiên địa ngang quỷ thần, bất quá theo như ngươi nói thì hẳn là từ trước đã có người sợ ngươi đi theo ta bằng không trăm vạn binh lính khăn vàng không thể phản ứng nhanh tới như vậy “
Chu Hợp nghe đến đó sắc mặt tức khắc biến đổi sau đó vẻ mặt vô cùng phẫn nộ nhìn về phía trăm vạn binh lính khăn vàng đang rời đi quát lớn
“ Vô sỉ, quá vô sỉ “
Chu Hợp bị Diệp Thần nhìn một chút liền thấu hiểu, làm sao có khả năng không biết phó tướng của hắn đã làm chuyện gì.
Vào thời điểm hắn muốn tự sát thì tên phó tướng này liền thay thế vị trí của hắn còn có phương pháp thuyết phục mọi người nói hắn thành tên phản đồ sau đó leo lên vị trí tướng lãnh.
Bằng không thì không thể có khả năng nhanh như vậy đã có thể điều khiển trăm vạn binh lính khăn vàng thoát khỏi rừng rậm luân hồi.
Nhưng mà lúc ấy Chu Hợp căn bản không hề có ý định đầu hàng Diệp Thần chỉ có một lòng muốn chết nào có ý muốn phản bội.
Nghĩ đến cảnh này cả người Chu Hợp đều không khỏe đặc biệt là nghĩ đến lúc hắn bị té ngựa không có một ai đứng lên giúp đỡ thù Chu Hợp càng ghét cay ghét đắng đám người này.
Diệp Thần nhìn Chu Hợp đang vô cùng phẫn nộ thì âm thầm thu điều đó vào trong lòng sau đó trầm giọng nói
“ Chu Hợp ngươi đã rời khỏi quân khăn vàng, những việc đã qua thì không cần nghĩ lại cứ yên tâm trấn thủ Luân Hồi thành chờ bắt được phản tặc liền cho gã chết không thể nghi ngờ “
“ Rõ chủ công “ Chu Hợp cố gắng ổn định lại tâm trạng tràn đầy phẫn nộ của mình khom người đáp.
Vào lúc này đây Chu Hợp vừa cảm thấy phẫn nộ cũng vừa cảm thấy may mắn.
Diệp Thần nhìn Chu Hợp trịnh trọng nói thì vừa lòng gật đầu, tay phải cầm Thí Thần thương chỉ thẳng về phía trăm vạn binh lính khăn vàng đang chạy trốn mở miệng quát
“ Toàn quân xuất kích “
“ Giết “ Triệu Vân nghe đến đó đột nhiên trợn lớn hai mắt, đôi ngân thương ngay lập tức vung lên rống to giọng quát
Sau khi Triệu Vân quát xong một người một ngựa phóng nhanh về phía trăm vạn binh lính khăn vàng.
“ Giết giết giết “
Mười vạn con ngựa trắng trong nháy mắt cũng lao nhanh, binh lính vừa kêu lớn tiếng vừa phóng ngựa như bay trong khoảnh khắc liền xông thẳng lên phía trước.
“ Giết “ Điển Vi Cao Thuận Triệu Mãnh nhìn Triệu Vân xung phong dẫn đầu vội vàng giơ binh khí trong tay lên rống to giọng quát.
“ Giết giết giết “
Ba mươi vạn binh lính Luân Hồi thành đồng thời nhấc lên binh khí cấp kim cương của mình rống to giọng hô sát khí cuồng bạo đến cực điểm chỉ trong nháy mắt bùng nổ.
“ Ầm ầm ầm “
Âm thanh rít gào lên tận trời xanh bắt đầu vang lên và mặt đất trấn động rung chuyển.
Ba mươi vạn binh lính Luân Hồi theo sát Điển Vi Cao Thuận Triệu Mãnh nhằm về phía trăm vạn binh lính khăn vàng đang chạy trốn mà xông tới.
Theo chân bốn mươi vạn đại quân xung phong là ánh sáng binh khí không ngừng tỏa ra khắp nơi bên trong ánh sáng đó lại không ngừng truyền ra sát khí lạnh lẽo lãnh khốc đến cùng cực.
Không bao lâu Triệu Vân dẫn đầu đã đuổi kịp tên lính khăn vàng đầu tiên ngân thương trong tay không chút do dự đâm ra
“ Phốc “
Trong nháy mắt mấy chục người liền bị Triệu Vân một chiêu đâm chết, mà Triệu Vân cũng chưa có dừng lại vẫn như trước phóng ngựa như bay rất nhanh liền đem mấy trăm binh lính khăn vàng xiên thành thừng que thịt người.
Phàm là những binh lính khăn vàng bị y đuổi kịp không có tên nào có thể thoát khỏi đôi ngân thương không một ai ngoại lệ đều bị một lưỡi lê đâm chết.
Chỉ mấy giây sau con ngựa trắng của binh lính cũng đuổi kịp trăm vạn quân khăn vàng, binh khí kim cương cấp trong tay không chút lưu tình đâm ra.
Từng đám từng đám một binh lính khăn vàng đang trong trạng thái điên cuồng đều bị đâm chết.
Quân đoàn bạch mã nghĩa từ vẫn cứ tiếp tục xông lên, một kích xuất ra không có một giây nào ngừng lại.
Một lượng lớn phản quân không ngừng bị đâm chết thậm chí có kẻ thấy khí thế hùng hổ như vậy mà đến khi chết chúng vẫn không thế chống cự.
Những nơi mà quân đoàn đi qua để lại trên mặt đất toàn là thi thể , lúc này sườn phía tây không còn lại nhiều binh lính phản quân nữa.
“ Âm ầm ầm “
Điển Vi Cao Thuận Triệu mãnh lúc này mang binh tiến tới nhìn nơi bạch mã đi qua chỉ còn lại một ít binh lính còn sống ba người không tự chủ được mà khóe miệng co rút.
“ Tử Long cũng thật là cũng không biết chừa lại cho chúng ta một chút …” Triệu Mãnh vẻ mặt đầy rối rắm nói.
“ Được rồi, giết ít vẫn còn tốt hơn là không giết được tên nào “ Cao Thuận nghe đến đó ngừng một lát sau đó liền nói
“ Bạch mãnghĩa từ không hổ danh là đặc chủng quân đoàn “ Điển Vi cảm khái nói xong hai chân liền vỗ vào bụng Man Hoang Tê ngưu vương, nó tức tốc phóng nhanh chuyển hướng sang bên trái nơi đó còn lại binh lính khăn vàng tuy không nhiều lắm.
Đúng lúc này Cao Thuận cũng phóng ngựa nhanh cũng trực tiếp chuyển hướng chạy sang phía bên phải.
Triệu Mãnh nhìn cảnh này khóe miệng không tự chủ được mà giật giật.
Triệu Vân ăn thịt, Điển Vi Cao Thuận uống chút canh, mà hắn chỉ có thể đi theo phía sau nhặt chút đồ còn thừa lại.
Tâm tình của Triệu Mãnh giờ phút này chỉ có hai chữ diễn tả : buồn bực.
Đáng tiếc Triệu Mãnh đứng ở giữa hai người hắn mang theo mười vạn đại quân cũng ở bên trong muốn chuyển hướng rất khó.
Trừ phi Triệu mãnh cố ý quấy rầy Điển Vi hoặc là Cao Thuận mà mang mười vạn đại quân xông vào trận hắn mới có thể nếm được chút canh.
Hắn tất nhiên là biết điểm này nhưng mà không thể nào làm như vậy hơn nữa cũng không chút do dự đem cái ý tưởng này quẳng ra khỏi đầu.
Hắn hiện tại là tướng quân, thống lĩnh mười vạn binh lính Luân Hồi thành.
Hắn không thể chỉ vì chiến công mà làm ảnh hưởng đến đồng sự việc đó không phải là việc một đại tướng quân đầy đủ tư cách nên làm.
Hơn nữa nếu làm như vậy rất có thể sẽ khiến cho việc truy kích thất bại sẽ làm nhiều binh lính khăn vàng chạy thoát thậm chí gây thương vong cho binh lính Luân Hồi.
Càng quan trọng hơn việc đó sẽ lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng Diệp Thần.
Đối với Triệu mãnh mà nói muốn chiến công nhưng mà thứ hắn càng mong muốn hơn chính là được chủ công chấp nhận mà không phải vì chiến công mà không chút cố kỵ.
Diệp Thần nhìn Triệu Mãnh trên chiến trường khẽ mỉm cười
Không tồi, không tồi, trầm ổn hơn trước rất nhiều.
Quân khăn vàng.
Một người cưỡi chiến mã chạy đầu tiên của quân khăn vàng nhìn thoáng qua quân đoàn bạch mã phía sau đang không ngừng xông tới thì sắc mặt dữ tợn nhìn về vị phó tướng mới thay thế Chu Hợp tức giận quát
“ Phế vật , ta biết ngươi không có bản lãnh gì , lão tử sao có thể tin tưởng ngươi còn đề cử ngươi đảm nhận vị trí đại tướng quân, ngươi con mẹ nó ngươi nhìn xem mệnh lệnh cứt chó với ngươi giống nhau có lợi ích gì ? Hai cái đùi có thể chạy nhanh hơn bốn chân sao ?”
“ Trương đại ngốc, ngươi con mẹ nó muốn tạo phản phải không “ Phó tướng nghe đến đó tức khắc giận giữ sau đó quát lớn.
Trương Nhị nghe quát không chút do dự chỉ thẳng mặt phó tướng chửi ầm lên
“ Tạo phản cái ni mã, Vương mặt rỗ ngươi cho rằng ngươi là ai ? ngươi chỉ là một tên rác rưởi đừng tưởng rằng lão tử không biết ngươi đã làm những gì, ngươi lúc trước cũng chỉ là một tên lưu manh còn nghĩ muốn làm quan cũng không có soi xuống nước tiểu mà nhìn xem ngươi chỉ có chút tài mọn kia còn muốn làm tướng quân, quan cái lão gia nhà ngươi “
“ Trương đại ngốc, ngươi con mẹ nó muốn chết có phải hay không “ Phó tướng là vương mặt rỗ phẫn nộ ngay sau đó rút ra trường kiếm trên eo chỉ vào trương đại ngốc vẻ mặt dữ tợn quát
“ Ni mã lăn đi, các huynh đệ không thể nghe lời mệnh lệnh của tên ngốc này, mau truyền lệnh kêu bọn binh lính nhanh chóng đem nước bùa uống vào quay trở lại chặn binh lính của quán quân hầu bằng không chúng ta đều phải chết “ Trương đại ngốc không chút do dự cầm lấy trường thương chỉ xuống đường quát lớn