WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 312: Chỉnh đốn Liêu Đông

Chương 312: Chỉnh đốn Liêu Đông

Diệp Thần nghe đến đó không khỏi ngạc nhiên mới nửa ngày đã từ Liêu Đông đến đây ?

“Chúc mừng chủ công, Tử Long tướng quân, Điển Vi tướng quân cùng Cao Thuận tướng quân và Triệu Mãnh tướng quân đã là tiêu diệt hết phản loạn bên trong Liêu Đông.” Quách Gia lúc này vẻ mặt mỉm cười khom người nói.

Hàn Đương nghe đến đó không khỏi ngạc nhiên rồi sau đó trong ánh mắt lộ ra khiếp sợ.

Diệp Thần vừa mới xuất binh chưa bao lâu, việc này Hàn Đương đã nghe được từ Quách Gia, mà hiện tại mới qua đi chưa lâu mà phản tặc bên trong Liêu Đông đã bị các tướng lĩnh cấp dưới tiêu diệt tốc độ này không phải là bất kì ai có thể làm được.

“Ha ha ha, Phụng Hiếu nói không sai, đi ! đi tới cửa thành phía đông” Diệp Thần ha ha cười rồi sau đó mở miệng nói.

“Vâng! Chủ công!” Quách Gia và Hàn Đương đồng thời khom người đáp rồi sau đó đi theo Diệp Thần bước về cửa thành phía đông.

“Oa dát” một tiếng cửa thành Liêu Tây mở ra.

“Bái kiến chủ công!” Triệu Vân, Điển Vi, Cao Thuận, Triệu Mãnh đồng thời quỳ một gối xuống đất đại thanh bái nói.

“Hồ”

Bốn vạn đại quân cũng ở một khắc đồng loạt quỳ một gối xuống đất lớn tiếng bái

“Bái kiến chủ công!”

Thanh âm đều nhịp rung động trời cao.

Nhìn thoáng qua chiến bào bốn người nhiễm huyết, Diệp Thần thở dài sau đó đi nhanh vài bước đi tới trước người Triệu Vân, Triệu Mãnh, Điển Vi, Cao Thuận đem bốn người nhất nhất đỡ lên rồi sau đó nói:

“Vất vả cho các ngươi.”

Lời nói của Diệp Thần vừa rơi xuống đất trong lòng Triệu Vân, Điển Vi, Cao Thuận, Triệu Mãnh đồng thời ấm áp rồi sau đó khom người bái nói:

“Vì chủ công, chúng thần dù chết cũng không oán không hối hận!”

“Vào thành” Diệp Thần nghe đến đó gật đầu thật mạnh rồi mở miệng quát

“Vâng! Chủ công!” Chúng tướng khom người bái nói sau đó dẫn dắt bốn mươi vạn đại quân đi theo Diệp Thần tiến vào Tây thành.

Diệp Thần vui vẻ vào thành nhưng các người chơi phía trước bị giữ lại ở ngoài thành thì một đám không vui.

Bọn họ cũng muốn vào thành ở trong thành nghỉ ngơi thoải mái hơn nữa còn không cần sợ hãi yêu tộc hay phản quân.

Đáng tiếc không ai dám tiến lên vì hiện tại bốn mươi vạn đại quân Luân Hồi đều tới rồi kiến bọn họ không dám tùy tiện mở miệng.

Dám gây khó dễ không phải tìm chết sao, không ai dám khiêu chiến đám chiến thần tàn nhẫn này.

Nhìn đại quân Luân Hồi không ngừng tiến vào thành một người chơi thở dài rồi sau đó mở miệng nói:

“Người so người sẽ tức chết a, nhìn thấy không binh lính của Diệp Thần trang bị đã là cấp kim cương rồi, chúng ta tuổi gì, trên người tốt nhất cũng chỉ có trang bị bạc trắng a......”

“So với ai cũng đừng so với Diệp Thần, hắn quá biến thái đến thủ hạ binh lính đều được trang bị tốt như vậy, mẹ nó ta cảm giác không ai kiềm chế được Diệp Thần.”

“Khống chế Diệp Thần? Vô nghĩa, có thể tùy tiện kiềm chế hắn sao, trước đó không phải có tin rằng nếu trong trò chơi bị hắn giết thì hiện thực cũng có thể sẽ tử vong, chưa kể thủ hạ hắn mạnh như vậy, trừ phi tất cả mọi người đoàn kết xông lên như vậy Diệp Thần mới có khả năng bại trận.”

“Mọi người đoàn kết? Ngươi cho rằng sẽ xuất hiện tình huống này sao? Nếu là thời điểm Diệp Thần tranh bá thiên hạ thì mới mong có thể kích thích các thế lực kia, nhưng ngươi cho rằng chờ tới lúc đó thế lực của hắn sẽ cường đại thành dạng gì?”

“Hắn cường đại thành dạng gì không liên quan tới ta, ta hiện tại muốn biết chính là Diệp Thần vì cái gì không để chúng ta vào thành.”

“Đến bây giờ các ngươi còn chưa nhìn ra? Diệp Thần đây là buộc chúng ta lên chiến trường......”

“Mẹ kiếp! Ta trước đó vẫn luôn buồn bực, chúng ta lại không hề gây phiền toái vì cái gì Diệp Thần không để chúng ta vào thành, nguyên nhân là vì thế mẹ nó đục nước béo cò cũng không dễ dàng a.”

“Đục nước béo cò vẫn có thể dù gì muốn vớt đến chỗ tốt cũng phải ra sức mà đua bằng mạng, Diệp Thần khẳng định là có ý này bằng không hắn đã trực tiếp đuổi chúng ta đi thậm chí giết chúng ta, đừng nói Diệp Thần không dám cái tên biến thái kia cái gì đều dám làm.”

“Ý tứ của Diệp Thần đã rõ nếu so sánh với một vài người chơi lĩnh chủ hắn đã khá nương tay, các ngươi không biết bạn học ta cùng với một lĩnh chủ đi dẹp loạn, tên kia mẹ nó quả thực không xem bạn ta là người mà, đánh được thứ tốt đều bị tên kia cướp đi, dám phản kháng gã liền kêu người giết về cấp không......”

Thành Chủ phủ.

Diệp Thần sau khi ngồi vào chủ vị ngay sau đó nhìn về phía Triệu Vân mở miệng hỏi: “Tử Long, tình hình vùng Liêu Đông như thế nào?”

Triệu Vân nghe được Diệp Thần dò hỏi vội vàng cung thân nói:

“Khởi bẩm chủ công, tổng binh lính khăn vàng đóng quân ở vùng Liêu Đông không dưới hai ngàn vạn, vô số thôn trang bị phản quân phá hư vô số thôn trang còn có một ít huyện thành nhỏ bị cũng bị quân Hoàng Cân công phá, bất quá giờ phút này phản quân Liêu Đông đều bị chém giết hết và huyện thành bị công chiếm cũng đã thu phục.”

Diệp Thần nghe đến đó lông mày không khỏi giương lên.

Triệu Vân, Điển Vi, Triệu Mãnh, Cao Thuận tất cả đều không hổ là võ tướng lịch sử, công thành chiếm đất thực nhanh.........

Nghĩ đến đây Diệp Thần cười ha hả gật đầu rồi sau đó mở miệng hỏi: “Binh lính thương vong như thế nào?”

“Khởi bẩm chủ công đều nhờ chủ công ban trang bị, quân đoàn bạch mã nghãi từ lúc này không một người thương vong.” Triệu Vân nghe đến đó hơi hơi cười rồi sau đó khom người nói.

Diệp Thần ha ha cười rồi sau đó nhìn về phía Điển Vi.

Điển Vi thấy Diệp Thần nhìn qua vội vàng cung thân nói: “Chủ công, mạt tướng Thống soái binh lính cũng không có người thương vong.”

Cao Thuận không chờ Diệp Thần nhìn qua liền vội khom người nói: “Bẩm, binh lính của thuộc hạ cũng không có người thương vong.”

Diệp Thần nghe đến đó không khỏi cười, rồi sau đó vừa lòng gật gật đầu, mở miệng nói: “Tốt làm không tồi!”

Diệp Thần nói xong ngay sau đó nhìn về phía thị nữ ở cửa mở miệng phân phó: “Đi, đem rượu đồ ăn bưng lên.”

Thị nữ nghe đến đó vội vàng khom người đáp: “Vâng đại nhân!” Nói xong liền vội vàng chạy tới chuẩn bị rượu

Triệu Vân lúc này nhìn về phía Diệp Thần do dự một chút rồi sau đó khom người nói: “Chủ công, bốn quận Liêu Đông, Huyền Cạnh, Nhạc Lãng và Mang Phương lương thực đã không còn nhiều lắm, khó chống đỡ được một năm......”

Diệp Thần nghe đến đó mày tức khắc nhăn lại.

Lại là tình huống như vậy......

Nghĩ đến đây hắn nhìn về phía Hàn Đương rồi sau đó mở miệng quát:

“Hàn Đương ngày mai ngươi lãnh binh đi trước, bốn quận Liêu Đông, Huyền Cạnh, Nhạc Lãng, Mang Phương liền dựa theo cách làm ở Liêu Tây, mặc kệ là ai phàm dám phản kháng cho dù là không có mâu thuẫn cũng không cần mềm lòng, giết không tha!”

Hàn Đương nghe đến đó hai mắt đột nhiên sáng lên rồi sau đó quỳ một gối xuống đất lớn tiếng bái nói: “Mạt tướng tuân mệnh!”

“A, độ trung thành của Hàn Đương +10, tiến giai vì tử trung.”

Diệp Thần sau khi được âm thanh hệ thống nhắc nhở không khỏi vừa ý.

Không tồi, không tồi, lại một thủ hạ tử trung.......







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.