Càn khôn là linh bảo giống với bẩm sinh linh bảo khác lực công kích cũng không đến nỗi nào.
Diệp Thần nếu thấy được tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha càng đừng nói chủ nhân hiện tại của nó mới vừa công kích hắn.
Giờ khắc này sắc mặt Lý Hằng Phi đột nhiên biến đổi.
Bởi vì y thấy được Diệp Thần nhìn hắn chăm chú như thú săn mồi khóa chặt mục tiêu.
Diệp Thần là đang chỉ định, y có thể cảm nhận đươcj
Lý Hằng Phi tình nguyện người đang nhìn mình là Lữ Bố cũng không muốn phải đối đầu với Diệp Thần
Bởi vì nếu là Lữ Bố hay bất kì tướng lịch sử nào hắn cũng có thể giết chết nhưng bị Diệp Thần chỉ định thì nguy hiểm càng lớn.
Càn khôn cung phối hợp với chấn thiên tiễn cũng không thể đả thương đến Diệp Thần, còn bị Diệp Thần đoạt đi tiễny sao còn có dũng khí đối mặt với người kia.
Giờ khắc này trong lòng Lý Hằng Phi chỉ có hai chữ : hối hận.
Một chấn thiên tiễn vừa rồi kia là y cùng với những người kia đã sớm quyết định, giấu thiên tiễn loạn trong mưa tên, bọn họ muốn bắn chết Diệp Thần nhưng tất cả biết Diệp Thần không có khả năng dễ dàng bị bắn chết.
Nhưng mà bọn họ không biết chính là Lý Hằng Phi dùng cung tiễn căn bản không phải là cung tiễn cấp hoàng kim như bọn họ đã thương lượng.
Lý Hằng Phi dùng chính là càn khôn cung cùng chấn thiên tiễn.
Hai kiện vật phẩm là nguyên bộ hậu thiên linh bảo uy lực cực kì mạnh, đáng tiếc y chỉ có thể kéo ra 1%.
Mặc dù là 1% cũng đủ để sử dụng.
Uy lực của 1% đó chính là ở ngoài vạn mét thì một chấn thiên tiễn đã đủ bắn chết đế cấp võ tướng
Hơn nữa đế cấp võ tướng bị bắn chết kia thân thể sẽ nổ thành mảnh nhỏ thi cốt tan biến.
Có thể nghĩ Càn khôn cung này với chấn thiên tiễn uy lực mạnh đến bao nhiêu.
Đương nhiên đây là bí mật của Lý Hằng Phi các người chơi khác căn bản không biết tới.
Nguyên bản gã muốn dùng càn khôn cung và chấn thiên tiễn đầu tiên bắn chết Diệp Thần sau đó thừa cơ bắn luôn Lưu Bị. Nếu còn có cơ hội gã cũng sẽ bắn chết Nhan Lương, Văn Xú như vậy có thể đạt được phần thưởng lớn nhất.
Trong dự tính của gã Diệp Thần 8 đến 9 phần sẽ chết.
Bởi vì cung tiễn kia đều không phải đồ vật thế gian này đó là linh bảo và tiên bảo nên dù Diệp Thần có mạnh đến đâu cũng không đủ sức ngăn cản hai vật kia.
Nhưng kết quả ngoài dự kiến, chấn thiên tiễn kia chẳng những không đả thương đến Diệp Thần mà còn bị người kia lấy mất sau khi bắn ra hoàn toàn mất đi liên kết với gã..
Mà hiện tại Diệp Thần trực tiếp nhìn vào gã thì làm sao có thể không sợ hãi.
Lý Hằng Phi sợ chết, sợ bị Diệp Thần đánh chết, cũng sợ bị Diệp Thần cướp đi càn khôn cung.
“Chúng ta rút về!” Mười hai người đột nhiên mở miệng quát.
Sắc mặt của kẻ thủ lĩnh có chút tái nhợt thanh âm có chút run sợ.
Bọn hắn tưởng có thể tính kế Diệp Thần cướp đi phần thưởng nhiệm vụ nhưng kết quả lại chẳng những không thể cướp đi phần thưởng nhiệm vụ còn giúp Diệp Thần đạt trăm phần trăm hoàn thành nhiệm vụ ngăn cản đào viên tam kết nghĩa.
Diệp Thần chẳng những giết Nhan Lương và Văn Xú còn giết luôn Lưu Bị.
Mà hiện tại hắn đánh chú ý tới bọn họ này cũng không phải là việc tốt gì.
Đặc biệt là sau nhìn đến Thí thần thương trong tay phải Diệp Thần trong lòng gã càng hoảng loạn.
Thương kia không biết là phẩm cấp gì người bị giết trong hiện thực cũng sẽ chết nên gã không muốn nếm thử cảm giác bị Thí Thần Thương chọc đến.
Bởi vì kết quả là rất có thể là hắn sẽ nói lời tạm biệt với thế giới này.
“Đi!” Một tiếng truyền đến mười hai người nhảy lên rồi đào thoát, bọn chúng muốn mượn đám đông ở đây để lẩn tránh và trốn thoát.
Lý Hằng Phi cũng tại đây một khắc điên cuồng phóng tới đám người rồi sau đó phóng đi ra ngoài đào viên.
Diệp Thần nhìn thoáng qua đám người điên cuồng chạy trốn rồi lạnh lùng cười đột nhiên đạp xuống mặt đất.
“Oa” một tiếng vang lớn truyền đến.
Giây tiếp theo Diệp Thần đột nhiên nhảy lên sau đó nhằm về phía Lý Hằng Phi.
Đối với Diệp Thần mà nói Lý Hằng Phi chết hắn cũng không quản nhưng càn khôn cung cùng chấn thiên tiễn hai thứ đồ đó Diệp Thần tất nhiên sẽ lấy.
Nếu không về sau võ tướng của Luân Hồi Thành đều sẽ gặp nguy hiểm khi bị Lý Hằng Phi truy sát này cũng không phải điều hắn muốn nhìn đến.
Lý Hằng Phi trốn cực nhanh nhưng sao có thể nhanh hơn Diệp Thần, sau mấy giây đã trực tiếp đuổi đến nơi Lý Hằng Phi.
Họ Lý kia đang chạy như điên sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Nguyên bản gã còn cầu nguyện Diệp Thần đi truy đuổi người khác mà bỏ quên gã đi
Vì thế nên gã còn cố ý rời xa mười một người kia .
Thời khắc mấu chốt có thể dùng càn khôn cung công kích Diệp Thần để tranh thủ thời gian chạy trốn.
Bởi vì gã cũng biết Thí thần thương không dễ chọc nên không muốn nếm thử cảm giác bị Thí Thần Thương chọc thủng nếu không may ở hiện thực cũng chết luôn vậy cái gì cũng không còn. Đây không phải là điều hắn muốn nhìn đến.
Ai dè, Diệp Thần căn bản không đuổi theo đám người kia mà trực tiếp lựa chọn truy đuổi gã còn mẹ nó vừa mới mấy cái hô hấp liền đuổi kịp.
Không tốt!
Lý Hằng Phi không còn cách nào khác bắn tên.
Mỗi chấn thiên tiễn đều có liên hệ với gã, nhưng lần này tên vừa bắn ra Lý Hằng Phi liền cương cứng người nhanh chóng thu lại Càn khôn cung vào túi trữ vật.
Đáng tiếc mặc cho gã nỗ lực như thế nào cũng không thu về được.
Bởi vì gã còn ở trạng thái chiến đấu vô pháp thu hồi binh khí.
Đúng lúc này Lạc bảo kim tiền mang theo Chấn thiên tiễn trong nháy mắt rơi xuống trên càn khôn cung.
Giây tiếp theo “Đinh” một tiếng truyền đến
Sắc mặt Lý Hằng Phi trở nên vô cùng trắng bệch.
Bởi vì liên hệ giữa càn khôn cung với hắn bị chặt đứt!
Đúng lúc này căn bản nếu không còn càn khôn cung thì đầu Lý Hằng Phi sẽ bị đám “đồng bạn” kia lấy mất ngay lập tức.
“Phanh” một tiếng truyền đến Lý Hằng Phi đáp tới trên mặt đất.
Mà Diệp Thần cũng tại đây một khắc đi tới trước người Lý Hằng Phi, ý niệm vừa động lạc bảo kim tiền ngay sau đó vỗ cánh bay lên Diệp Thần một trảo trực tiếp bắt được càn khôn cung.
Nhìn thoáng qua càn khôn cung trong lòng Diệp Thần rất vui vẻ, khóe miệng cũng không khỏi nhếch lên.
Càn khôn cung cùng chấn thiên tiễn đều thuộc về lão tử!
Lúc này đây nhiệm vụ không tồi chẳng những cướp được toàn bộ khen thưởng còn thu hoạch ngoài ý.
Diệp Thần vừa dừng lại thì Lý Hằng Phi vô cùng phẫn nộ kêu lên.
“Diệp Thần! Trả ta,... trả lại cho ta... càn khôn cung là của ta! chấn thiên tiễn cũng là của ta!”
Diệp Thần nghe đến đó lạnh lùng cười rồi sau đó nhìn về phía Lý Hằng Phi mở miệng nói:
“Đem những thứ còn lại giao ram ta có thể tha chết cho ngươi!”
“Tất cả là của ta! Càn khôn cung là của ta, chấn thiên tiễn cũng là của ta, dựa vào cái gì cho ngươi! Ngươi trả lại cho ta! Ngươi là tên cướp!” Lý Hằng Phi nghe đến đó tức khắc phẫn nộ rồi sau đó mở miệng quát.
Giờ này khắc này Lý Hằng Phi hoàn toàn điên cuồng mất đi càn khôn cung và chấn thiên tiễn, cực kì phẫn nộ.
Gã dựa vào có hai thứ này để làm rất nhiều việc, gã không ngừng bắn giết võ tướng cảnh giới tiên thiên thậm chí võ tướng lịch sử cũng không thành vấn đề.
Nhờ vậy Lý Hằng Phi có thể tăng lên thực lực rất nhanh, thu hoạch thứ tốt rồi sau đó càng ngày càng mạnh thậm chí xưng bá một phương cũng không phải không có khả năng.
Mà hiện tại gã chỉ vừa mới đạt được càn khôn cung và chấn thiên tiễn không bao lâu lại bị Diệp Thần lấy đi
Thì sao có thể không giận, sao có thể không vội, sao có thể không hận.
“Vật ấy có duyên với ta nên ta sở hữu.” Diệp Thần nghe đến đó lông mày giương lên rồi sau đó mở miệng nói.