Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 352: Tính kế

Chương 352: Tính kế

Gương mặt kia tầm thường không có gì lạ cũng không có chỗ nào gây chú ý với người khác.

Nhưng trong thoáng chốc nhìn thấy gương mặt đó hai mắt Diệp Thần tối sầm lại.

Vậy mà lại là gã......

Trong nháy mắt đó hắn đã nhận ra thân phận của người kia.

Đúng là kẻ kiếp trước oai phong một cõi nhấc lên một hồi sóng gió vô biên cũng là người đầu tiên tu ma Vương Tiểu Minh.

Ban đầu Diệp Thần cũng không chú ý tới hắn bởi vì người chơi nơi này quá nhiều.

Bất quá trong khoảnh khắc Vương Tiểu Minh rời khỏi đào viên có quay đầu liếc qua Diệp Thần hơn nữa trong ánh mắt còn mang theo địch ý.

Cảm nhận của Diệp Thần cực kỳ nhạy bén nháy mắt tỏa định Vương Tiểu Minh cũng là trong nháy mắt này Diệp Thần nhận ra thân phận của Huyết ma ngày đó.

Đại danh Vương Tiểu Minh trong kiếp trước của Diệp Thần, giết người vô số dùng máu và linh hồn những người đó tu luyện thành ma.

Vô số người đuổi giết Vương Tiểu Minh cuối cùng lại bị kẻ đó giết mất.

Thẳng đến khi Diệp Thần trọng sinh thì Vương Tiểu Minh vẫn còn sống như cũ.

Bởi vì sau khi tu luyện thành ma cơ thể và sức mạnh sẽ cực kỳ biến thái, chỉ cần có một huyết thần tử còn tồn tại thì bản gốc liền có thể bất tử bất diệt.

Mà Vương Tiểu Minh tu luyện ra hơn trăm cái huyết thần tử mang tới các nơi khác nhau nên cho dù có bắt được Vương Tiểu Minh đem tên này giết chết thì vẫn vô dụng, hắn đều có thể sống lại.

Mà hiện tại Diệp Thần nhìn thấy Vương Tiểu Minh tự nhiên không có khả năng lựa chọn làm lơ.

Hắn không phải sợ nhưng Vương Tiểu Minh này quá mức âm hiểm hơn nữa mưu trí tài cao là người không từ thủ đoạn.

Mấu chốt nhất chính là kẻ kia ở ngay đây lộ ra địch ý với hắn.

Có địch ý chính là địch nhân mà đối đãi với kẻ địch không cần khách khí giết được thì giết.

Hơn nữa Diệp Thần cũng không định để kẻ âm hiểm tùy thời có thể tính kế lên hắn sống lảng vảng bên mình được.

Đáng tiếc nơi này là thế giới trò chơi không biết có thể kích phát đặc tính phệ hồn của Thí Thần Thương hay không.........

Nghĩ đến đây chân phải Diệp Thần đạp xuống mặt đất.

“Khách” một tiếng truyền đến.

Mặt đất nứt ra Diệp Thần cũng tại một khắc này nhảy lên đuổi theo hướng Vương Tiểu Minh rời đi.

Vương Tiểu Minh đang chuẩn bị quay đầu lại nhìn thấy Diệp Thần đột nhiên nhảy lên rồi vọt qua đây đồng tử đột nhiên co rút.

Cùng lúc đó hắn có một cảm giác Diệp Thần chính là tới là muốn giết mình bỗng nổi lên trong lòng.

Vương Tiểu Minh nghĩ đến đây đầu mày tức khắc dựng đứng.

Hắn rất không thích loại cảm giác này.

Bởi vì Diệp Thần nếu là tới giết hắn vậy chắc hẳn y đã phát hiện ra bí mật kia...

“Không có khả năng! Bí mật của ta không có khả năng có người biết được, thành thị của ta cùng Diệp Thần cũng không ở gần nhau......”

Nghĩ đến đây Vương Tiểu Minh vội vàng ổn định trái tim đang nhảy lên kịch liệt rồi sau đó quay đầu lại giống như người qua đường hòa theo dòng người chậm rãi bước ra bên ngoài đào viên.

“Lão đại, Diệp Thần này cũng quá biến thái chúng ta thật vất vả tiến vào thế nhưng ngay cả sợi lông cũng chưa đụng được.” Một người chơi đứng cạnh Vương Tiểu Minh bực dọc lầm bầm.

“Ai, hiện tại ta cuối cùng cũng rõ Diệp Thần vì sao có thể mạnh như vậy, một thương liền giết được Nhan Lương và Văn Xú ngay cả Lữ Bố hẳn cũng không thể làm thế đi.”

“Vẫn là thành thành thật thật đi theo Diệp Thần đi như vậy còn có thể ké được vài nữ tử.”

“Ta không rõ nhất chính là cung tiễn Diệp Thần cướp đi từ tay người kia là cái gì có vẻ hắn rất coi trọng nó.”

“Ta cảm giác khẳng định là thiên cấp cung tiễn bằng không Diệp Thần sẽ không trực tiếp động thủ đi đoạt vậy đâu.”

“Thí, khẳng định còn mạnh hơn thiên cấp cung tiễn ngươi gặp qua mũi tên nào tự di chuyển chưa?”

“Lão đại, rốt cuộc bộ cung tiễn Diệp Thần đoạt được là phẩm cấp gì?” Một tiểu đệ lúc này hướng Vương Tiểu Minh mở miệng hỏi.

Vương Tiểu Minh không trả lời câu hỏi của tiểu đệ, chẳng những không đáp lời sắc mặt gã càng ngày càng khó coi.

Bởi vì nguy cơ cảm nhận được càng ngày càng gần, càng ngày càng mạnh, đây là thiên phú năng lực thần kinh sau khi gã tu luyện có được.

Đối cảm giác nguy cơ nhạy hơn xa so với người thường.

Chẳng lẽ Diệp Thần thật sự phát hiện ra thân phận ta? Bằng không vì cái gì càng ngày càng có cảm giác nguy hiểm.........

“Lão đại?” Tiểu đệ thấy sắc mặt Vương Tiểu Minh không thích hợp bèn hỏi.

Vương Tiểu Minh nghe thấy trong ánh mắt chợt hiện lên một tia khác thường.

Thực rõ ràng giờ phút này trong lòng Vương Tiểu Minh đã nổi lên chủ ý nào đó.

Nhìn các tiểu đệ bên cạnh Vương Tiểu Minh thở dài nói:

“Cung tiễn kia ít nhất là Tiên Khí hoặc Thần Khí hoặc là còn mạnh hơn nữa bằng không Diệp Thần sẽ không coi trọng như vậy.”

“Cái gì!” Các tiểu đệ của Vương Tiểu Minh kinh ngạc thốt lên.

“Các ngươi không nghe lầm, cung tiễn kia khẳng định bất phàm hơn nữa cực kì uy lực, có thể tự động khóa định địch nhân còn có thể tự động thu về.” Vương Tiểu Minh thở dài.

“Ngọa tào! Không phải đâu nếu nói như vậy Diệp Thần còn không phải thiên hạ đệ nhất?” Một tiểu đệ sợ hãi hô lên.

“Hắn đã sớm là thiên hạ đệ nhất rồi mà có thêm cung tiễn kia càng không ai chế ngự được.”

“Ai, người so người sẽ tức chết a, Diệp Thần chính là Diệp Thần, không phục không được.”

Vương Tiểu Minh nghe đến đó mày hơi hơi vừa nhíu rồi sau đó khôi phục bình tĩnh liếc mắt nhìn nhóm tiểu đệ nhóm một cái, Vương Tiểu Minh “như suy tư gì” nói:

“Nếu ta không nhìn lầm bộ cung tiễn đó có thể rơi ra bằng không Diệp Thần sao có thể lấy được chúng.”

“Có thể rơi ra nhưng không ai giết nổi Diệp Thần a.” Một tiểu đệ sửng sốt, buộc miệng nói ra.

“Đúng vậy nơi này vẫn là Trác quận là địa bàn của Diệp Thần hắn, nếu dám tấn công ai cũng đừng nghĩ thoát được.”

“Ta cũng là cảm thấy như vậy, đồ vật tốt là tốt ta cũng muốn nhưng mà ta không dám động thủ a.”

Vương Tiểu Minh nghe đến đó hơi hơi mỉm cười rồi nói:

“Không, các ngươi nghĩ sai rồi cơ hội rơi ra vẫn có, nơi này chỉ có một mình Diệp Thần mà người chơi lại rất nhiều, chỉ cần giật dây vài câu nói chắc chắn sẽ có người động tâm. Đến lúc đó, chúng ta tùy thời cướp lại là được.”

“Nhưng cứ như vậy chúng ta sẽ đắc tội Diệp Thần, như vậy sao có thể hưởng chỗ tốt từ hắn nữa?” Một tiểu đệ nghe đến đó mi đầu đốn khi vừa nhíu rồi sau đó mở miệng hỏi.

“Chớ quên, chỉ cần có thể lấy được cung tiễn đó chúng ta liền có thể tự mình đi giết yêu tộc, giết Khăn Vàng hoàn toàn không cần đi theo Diệp Thần nữa, hơn nữa ta có mười phần nắm chắc cướp được chúng.” Vương Tiểu Minh hai mắt hàn quang chợt lóe rồi biến mất nghiêm túc nói.

“Lão đại ngươi nói thật?” Một cái tiểu đệ nghe đến đó hai mắt đột nhiên sáng ngời rồi sau đó mừng như điên hỏi.

“Đương nhiên!” Vương Tiểu Minh khóe miệng nhếch lên rồi sau đó mở miệng nói, nói xong tay phải xòe ra một bình dược nằm gọn trong tay gã.

Nhìn thoáng qua bình dược trong tay Vương Tiểu Minh nghiêm túc giải thích:

“Đây là độc dược ta ngẫu nhiên có được vẫn chưa có giải dược, rơi xuống đất liền bốc hơi rồi hòa tan trong không khí tốc độ bay hơi cực nhanh, Diệp Thần dù lợi hại cũng không ngăn được cái này. Cho nên, chúng ta chỉ cần dụ kẻ khác động tay cướp cung tiễn trong tay Diệp Thần đi là được. Nếu kẻ đó thành công, chúng ta đây chỉ cần động thủ cướp lại, cho dù không thành công cũng không sao trực tiếp đổ hết loại dược này xuống, đến lúc đó ai cũng phải chết cung tiễn kia đều là của chúng ta.”







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch