Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 370: Lấy công đại chẩn

Chương 372:Lấy công đại chẩn

Lý Mộng Dao sững người sau đó bày ra biểu tình mừng như điên.

Có thể đi theo Diệp Thần giết Yêu tộc và phản quân Khăn Vàng đối với Lý Mộng Dao và Mỹ Nhân Minh mà nói không khác nào chuyện tốt rơi từ trên trời xuống.

Bởi vì cứ như vậy các nàng sẽ đảm bảo được an toàn lại còn có thể không ngừng thăng cấp cho trang bị.

Căn bản không cần lo lắng đến việc bị Yêu tộc hay Khăn Vàng giết hại.

Đương nhiên càng thích chính là có thể cùng Diệp Thần giết Yêu tộc giết Khăn Vàng, như vậy liền có thể đạt được càng nhiều vật phẩm tốt rồi.

Chỉ tiếc Diệp Thần chỉ bảo nàng truy giết đám Yêu tộc và Khăn Vàng bỏ trốn.

Bất quá chỉ bấy nhiêu đó đã khiến Lý Mộng Dao hưng phấn.

Diệp Thần liếc nhìn Lý Mộng Dao đang chìm trong mộng đẹp trầm giọng nói:

“Không cần có ý đồ thử điểm mấu chốt của ta, cơ hội của các ngươi chỉ đến một lần nếu các ngươi dám lấy vật phẩm rơi trên chiến trường hoặc lén trộm chúng vào lúc đại quân Luân Hồi Thành đang đại chiến với Yêu tộc và quân Khăn Vàng thì ta cũng không quản các ngươi có phải nữ nhân hay không!”

Lý Mộng Dao nghe đến đó thình lình rùng mình một cái.

Lời nói của Diệp Thần mười phần lạnh lẽo lại còn mang theo sát ý nhàn nhạt.

Lý Mộng Dao có loại cảm giác nếu bất kì ai trong Mỹ Nhân Minh dám phạm phải ý tứ của hắn, trăm phần trăm hắn sẽ đem tất cả mọi người trong Mỹ Nhân Minh xử lý hơn nữa còn không đả động tới tí tình cảm nào.

Diệp Thần lạnh lùng nhìn Lý Mộng Dao bị dọa nói tiếp:

“Ta không phải chúa cứu thế cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì, các ngươi muốn trang bị tốt, công pháp quý ,có thể, tự mình đi giết Yêu tộc, giết Khăn Vàng, vật phẩm rơi ra chính là của các ngươi.”

“Vâng! Châu mục đại nhân, Mộng Dao thề Mỹ Nhân Minh tuyệt không sẽ vi phạm mệnh lệnh đại nhân ngài!” Lý Mộng Dao nỗ lực bình ổn trái tim bị dọa “thình thịch, thình thịch” nhảy loạn sau đó đáp rõ ràng.

Diệp Thần gật đầu xoay người trở vào phủ Thành Chủ.

Lý Mộng Dao nhìn bóng dáng Diệp Thần rời đi thẳng đến khi người kia đã vào phủ lúc này mới dám thở hắt ra.

Diệp Thần gây cho nàng áp lực rất lớn. Hắn đi rồi nhưng cỗ áp lực đó vẫn còn lởn vởn trong lòng .

“Dao Dao tỷ, Diệp Thần ca ca giống như từng bị người ta lừa gạt...... Hắn không tin bất luận kẻ nào......” Vương Manh Manh lúc này mới nhìn về phía Lý Mộng Dao có chút đau lòng nói.

Lý Mộng Dao hơi ngạc nhiên đành giải thích cho nàng:

“Hắn không tin bất cứ ai không phải vì hắn từng bị người khác lừa gạt mà là bởi vì cái thế giới này... haizzz... quá nhiều ti tiện, quá nhiều dối trá, quá nhiều âm mưu...... Mà hắn đã sớm nhìn thấu hết cả......”

Trong lời của Lý Mộng Dao trừ bỏ giải thích nhiều hơn lại là chua xót tự giễu.

Bởi vì nàng cũng là một trong những người trong lời nói đó.

Nàng cũng dối trá lại còn từng tính kế lên Diệp Thần.

Đương nhiên tương đối mà nói nàng so với đại bộ phận người khác còn tốt hơn rất nhiều.

Bất quá nàng không còn cách nào vì tồn tại mà có vì tôn nghiêm có vài việc nàng không thể không làm.

Bởi vì thế cục hiện giờ đã hoàn toàn biến thành cá lớn nuốt cá bé cường giả vi tôn.

Kẻ yếu vĩnh viễn không có quyền lên tiếng tùy thời có thể bị người đoạt đi hết thảy thậm chí tính mạng cũng vô pháp bảo toàn.

Nghĩ đến đây Lý Mộng Dao khẩu khí công rồi sau đó nhìn về phía Hồ Tiểu Nguyệt bên cạnh đang nhìn chăm chú vào phủ Thành Chủ.

Trầm mặc một lát Lý Mộng Dao “Thình thịch” một tiếng quỳ gối trên mặt đất rồi sau đó đối với Hồ Tiểu Nguyệt dập đầu chạm đất.

Tiếng động rất vang thời điểm Lý Mộng Dao ngẩng đầu lên cái trán đã sưng đỏ một mảnh.

Hồ Tiểu Nguyệt nghe thấy tiếng dập đầu thì ngẩn ra đợi hoàn hồn rồi mới nhìn về phía Lý Mộng Dao.

Giây tiếp theo sắc mặt Hồ Tiểu Nguyệt biến đổi vội vàng nâng Lý Mộng Dao dậy kinh hãi thốt lên:

“Dao Dao tỷ, tỷ làm gì vậy!”

Lý Mộng Dao nhìn Hồ Tiểu Nguyệt thất sắc chua xót cười nói:

“Tiểu Nguyệt, tha thứ tỷ tỷ ích kỷ nếu không có tỷ tỷ ...có lẽ Diệp Thần sẽ giữ lại muội, thậm chí sẽ đưa muội về Luân Hồi Thành...... Nhưng mà, nếu Mỹ Nhân Minh không có được sự hỗ trợ của Diệp Thần...... hơn một vạn tỷ muội kia......”

Hồ Tiểu Nguyệt nghe đến đó đau khổ lắc đầu nước mắt cũng “tí tách, tí tách” rơi xuống.

Vài giây sau Hồ Tiểu Nguyệt bỗng nhiên bật cười rồi sau đó mở miệng nói:

“Dao Dao tỷ, hắn chưa từng thích ta hắn nguyên ý trợ giúp Mỹ Nhân Minh thật sự chỉ là bởi vì ta cùng hắn là đồng học mà thôi, ta biết rõ điều đó...... Bất quá quan hệ đồng học này cũng nên kết thúc rồi......”

“Nhưng......” Lý Mộng Dao nghe thế không khỏi thốt lên bất quá lời còn chưa nói ra đã bị Tiểu Nguyệt đánh gãy.

“Dao Dao tỷ, hắn có nói thế giới này cuối cùng có thể dựa vào vẫn là bản thân mình, chúng ta muốn sống sót ở thế giới này dù là nữ tử cũng chỉ có thể dựa vào chính chúng ta.

Khoảnh khắc hắn cho phép chúng ta đi theo sau tiêu diệt Yêu tộc và Khăn Vàng đây là kỳ ngộ của chúng ta, chúng ta vẫn là mau chóng thương lượng cùng phương án đi người chơi ở Trác quận cũng không ít.”

Hồ Tiểu Nguyệt vừa nói xong Vương Manh Manh liền chạy tới bên cạnh nàng nắm chặt tay nàng.

Cảm nhận được ý an ủi của Vương Manh Manh, Hồ Tiểu Nguyệt miễn cưỡng cười cười thở dài rồi xoa nhẹ mái đầu nhỏ của nàng.

“Được rồi, chúng ta đây hãy thương lượng một chút làm sao đạt được cơ hội thu hoạch lớn nhất!” Lý Mộng Dao nhìn bộ dáng khổ sở của Hồ Tiểu Nguyệt lặng thinh một lát mới gật đầu thật mạnh nói với nàng:

“Không cần đánh chiêu bài lên hắn, hắn phản cảm việc này......” Hồ Tiểu Nguyệt nghe vậy thì chợt nhớ tới một chuyện liền vội vàng nói.

“Ừ!” Lý Mộng Dao hơi hơi sửng sốt nhưng cũng gật đầu đáp ứng.

Phủ Thành Chủ.

Diệp Thần vừa đến, Quách Gia, Trần Quần cùng Tuân Úc liền tiến lên khom người bái nói: “Bái kiến chủ công!”

Diệp Thần cười ha hả gật gật đầu ngồi xuống ghế chủ vị.

Diệp Thần bên này mới vừa ngồi xuống Tuân Úc bên kia đã tiến lại gần bẩm báo:

“Chủ công, Phụng Hiếu huynh chuẩn bị vào U Châu thi hành chính sách... thật lòng Ucs có chút bất an với việc này.”

Diệp Thần thoáng ngạc nhiên đành cười hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Tuân Úc cũng mỉm cười, lại hỏi tiếp: “Không biết chủ công có từng nghe qua câu ‘thăng mễ ân, đấu mễ cừu’ ?”

Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân (điển tích) : Vào thời điểm một người sắp chết đói, ngươi cho hắn một thăng gạo, hắn sẽ coi ngươi là ân nhân; nhưng nếu ngươi cho hắn một đấu gạo ( = 10 thăng), hắn sẽ muốn thêm, ngươi đã cho ta một đấu gạo tức có thể cho ta thêm nữa..., nếu ngươi không cho ta, vậy ngươi liền trở thành cừu nhân của ta.

Diệp Thần nghe vậy hai mắt không khỏi sáng lên.

Hàm ý trong lời Tuân Úc Diệp Thần vừa nghe đã minh bạch.

Cứu tế bá tánh tất nhiên là cần phải làm. Nhưng thời gian lâu số lần nhiều rồi sẽ có người tạo thành thói quen xem cứu tế như chuyện hiển nhiên sau đó trong lòng sinh ra ỷ lại lười biếng.

Lúc ấy bọn họ không còn nghĩ đến việc bản thân phải làm gì, càng sẽ không nghĩ đến việc tự thân làm lấy mà ăn.

Bọn họ sẽ đem cứu tế trở thành chuyện đương nhiên dù là thời bình có thể tự dựa vào lao động mà có được cái ăn, bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến việc cần cù lao động vất vả chỉ biết chờ lương thực từ hắn.

Nếu Diệp Thần không cứu tế thậm chí cứu tế ít hơn lần trước bọn họ đều sẽ mang thù.

Đương nhiên người có tính ti tiện như vậy ở thời đại này rất ít xuất hiện.

Nhưng cũng không thể phủ nhận chính là chắc chắn sẽ có chẳng qua không nhiều lắm mà thôi.

Nghĩ đến đây Diệp Thần nhìn về phía Tuân Úc mở miệng nói:

“Phụng Hiếu, truyền bố cáo xuống các thành trì lớn trong cả châu lấy công đại chẩn lệnh bá tánh gặp thiên tai đi khai hoang cày ruộng, sửa sang phòng ốc, đổi lấy lương thực cho gia đình. Mặt khác phái người báo cho quan viên trong thành trì cảnh nội U Châu, không được cắt xén chút lương thực nào của bá tánh kẻ vi phạm lập tức tru di cửu tộc!”








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch