Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 392: Chấn động toàn trường .

Chương 394 : Chấn động toàn trường .

Trương Lương dù như thế nào cũng không nghĩ tới một kích của Bạch Hổ chiến trận lại có uy lực khủng bố tới trình độ như thế này .

Những nơi luồng ánh sáng đó lướt qua ít nhất là ba trăm vạn binh lính khăn vàng bị ánh sáng bao trùm sau đó chỉ còn lại vũng máu.

“ Bạch Hổ ….uy lực của Bạch Hổ lại cường đại hơn “ một tiếng thét chói tai hoảng sợ vô cùng từ trong miệng một người chơi trong trận doanh khăn vàng thốt ra .

Thực rõ ràng người chơi này khi trước đã từng nhìn thấy Diệp Thần sử dụng Bạch Hổ chiến trận, hơn nữa ít nhất cũng gặp phải một lần .

Hắn vừa mới nói xong các người chơi trong trận doanh khăn vàng bị Bạch Hổ dùng một kích bá đạo dọa sợ ngây ngốc cả đám liền ồ lên .

“ Ngọa tào, ta đã nói là không nên tới đây mà, tới nơi này gặp Diệp Thần chính là rước lấy rủi ro, chắc chắn lại phải chịu dạy dỗ…”

“ Mẹ nó, ai mẹ nó nói Diệp Thần ở đây a, nếu lão tử biết Diệp Thần ở trên chiến trường đánh chết lão tử cũng không tới nơi này “

“ Chuyện xấu rồi, lão tử còn đem cả quân tới đây... đều chết hết rồi “

“ trước hết phải nghĩ cách làm sao rời khỏi đây đã, còn chần chờ sao ? bị Diệp Thần dùng Bạch Hổ chiến trận giết chết trong hiện thực nhẹ thì hôn mê, nặng thì biến thành ngu ngốc còn nếu như bị Diệp Thần đích thân xử lí mẹ nó trong hiện thực có khả năng là chết a “

“ Cái nhiệm vụ cứt chó này chính là muốn dụ dỗ chúng ta đi tìm cái chết đây mà, hắn với cái tên Trương Lương lão tử diệt đầu tiên “

Các người chơi ở khăn vàng trận doanh một đám bàn luận ầm ĩ, rồi sau đó cả đám không chút do dự xoay người chạy đi .

Vào giờ khắc này, nhóm người chơi trợ giúp cho khăn vàng trận doanh dều không ai ngoại lệ cảm thấy hối hận vô cùng .

Theo như bọn họ nhận thấy cái quận Chung Sơn này căn bản là không nên tới, khen thưởng Trương Giác hứa hẹn căn bản là không đủ để đền bù tổn thất .

Những người muốn giúp đỡ Trương Lương công thành cướp bóc lúc này không ai là không tự hỏi lại mình .

Nhiệm vụ này trận doanh khăn vàng muốn thắng điều kiện tiên quyết là không để Diệp thần tham gia.

Nhưng mấu chốt chính là hắn còn ở chiến trường, còn đích thân giết địch .

Không chạy mau nhẹ thì binh lính thủ hạ bị giết nặng thì trong hiện thực cũng chết luôn .

Không một ai nguyện ý mạo hiểm với chuyện này đặc biệt là khi uy lực của Bạch Hổ so với trước kia càng biến thái hơn .

Phía trên tường thành quận Chung Sơn .

Cao Phát, Cúc Nghĩa và Điền Phong nhìn thấy Bạch Hổ dùng một kích dẹp cả con đường thì cả ba trừng lớn hai mắt .

Bọn họ đương nhiên là biết uy lực của Bạch Hổ không nhỏ nhưng ai cũng không nghĩ tới Bạch Hổ thế nhưng cường đại tới mức độ này .

Một chiêu vừa ra đại quân khăn vàng đông như kiến bỗng chốc vơi đi một phần ba .

“ Phiêu Kỵ Đại tướng quân quả nhiên danh bất hư truyền, phản tặc với mấy tên Yêu tộc đừng nghĩ là trốn được người, rồi sẽ bị ngài ấy quét sạch “ Cao Phát lúc này nhìn về phía Bạch Hổ, hai mắt tỏa sáng .

“ Đâu chỉ thế, xem ra sau này thiên hạ sớm muộn gì cũng thuộc về Phiêu Kỵ Đại tướng quân “ Cúc Nghĩa nghe Cao Phát nói ha hả cười sau đó lớn tiếng nói .

Lời Cúc Nghĩa vừa nói xong cả Cao Phát, Điền Phong đồng thời ngạc nhiên .

Bởi vì những lời Nghĩa nói quá mức trắng trợ táo bạo hai người Cao - Điền không cần nghĩ cũng hiểu được ý tứ .

Hắn, Cúc Nghĩa chính là muốn nhận định sau này Dược Kỵ đại tướng quân là người đứng đầu thiên hạ .

Hơn nữa hắn đã tính toán chắc chắn sẽ đi theo Dược Ky đại tướng quân Diệp Thần .

Cao Phát, Điền Phong sau khi lấy lại tinh thần hai người nhìn thoáng qua nhau, sau đó nhìn về phía bên dưới Bạch Hổ vô cùng to lớn đang đứng, nói

“ Không sai, Phiêu Kỵ đại tướng quân xứng đáng làm quân chủ “

Rất rõ ràng hai người kia cũng đã sớm có ý định đầu quân cho Diệp Thần, nếu không sẽ không nói như vây .

Cúc Nghĩa nghe tới đó tức khắc cười to hơn lại nói tiếp

“ Cao Lãm huynh, Nguyên Hạo huynh, xem ra chúng ta đều có chung một ý nghĩ”

“ Aizz, chính là lo lắng Dược Kỵ đại tướng quân khinh thường ta…” Cao Phát đột nhiên thu lại khí thế nói nhỏ hơn .

Cúc Nghĩa nghe đến đó sắc mặt bỗng cứng lại nhưng vẫn ngập ngừng nói

“ Hẳn là không đi…”

Điền Phong nhìn Cao Phát và Cúc Nghĩa liếc mắt một cái sau đó cười to mà nói

“ Chớ có lo lắng, ta từng nghe nói Phiêu Kỵ đại tướng quân chính là chiêu hiền tài kết nạp binh sĩ, hơn nữa dưới trướng ngài ấy là Điển Vi, Triệu Mãnh Triệu Vân tướng quân, tất cả đều xuất thân nhà nghèo mà Cao Thuận còn là cô nhi . Nhưng mà bọn họ chẳng những được tướng quân nâng đỡ còn được trực tiếp gánh vác trọng trách, cho lên Cao lãm huynh Ngụy Nghĩa huynh không cần vì việc này mà lo lắng “

Cao - Triều hai người nghe thế sắc mặt tốt hơn trước, sau đó đều quay lại nhìn chiến trường, chính xác hơn là nhìn Bạch Hổ .

Giây tiếp theo hai người không hẹn mà cùng nói

“ Mặc kệ kết quả như thế nào, dù sao cũng phải thử một lần “

Trên chiến trường chỗ Luân Hồi thành .

“ ầm ầm ầm “

Hàng vạn chiến mã lao nhanh tiếng mặt đất vang lên như sắp vỡ ra .

Quan Vũ, Trương Phi mỗi người lãnh năm trăm vạn đại quân Luân Hồi không ngừng bắn chết binh lính khăn vàng bỗng nhiên tất cả ngẩn người ra .

Bởi vì bọn họ thấy được hình ảnh khủng bố của một kích Bạch Hổ chiến trận.

Nhìn mảnh đất thật dài thật rộng chỉ còn lại máu tươi, hơi thở tanh tưởi theo gió di chuyển ba người đồng thời hít vào một hơi khí lạnh .

Giay tiếp theo ba người đồng thời giơ cao binh khí ở trong tay lên cuồng vọng hô

“ Chủ công, vạn thắng ! vạn thắng ! “

Tiếng hét lớn trấn động trời đất trong nháy mắt từ trong miệng hơn trăm vạn binh lính Luân Hồi truyền ra .

Giờ khắc này đại quân Luân Hồi nhìn về phía Bạch Hổ mà trắng đang đứng trên chiến trường kia với ánh mắt tràn đầy ngông cuồng .

Lúc trước bọn họ đây đã thấy được vị chủ công của bọn họ là Diệp Thần thực lực bá đạo, ngang ngược như thế nào .

Mà hiện tại bọn họ càng nhận ra Diệp Thần chủ công của bọn họ có năng lực vô địch, thiên hạ vô song .

Đối với bọn họ mà nói có thể đi theo một chủ công như vậy là bao nhiêu hưng phấn bao nhiêu cảm kích .

Bởi vì chủ công của bọn họ là cường giả, là đứng đầu trong tất cả cường giả .

Đây là sung bái với cường giả sung bái phát ra từ chính trong nội tâm họ .

Không chỉ là bọn họ mà Quan Vũ, Trương Phi mà Trương Cáp cũng không ngoại lệ , cho dù là những người còn chưa đi theo Diệp Thần như ba tướng lĩnh trên thành cũng như thế .

Đúng lúc này tiếng Quách Gia bỗng nhiên truyền đến nghe rất rõ ràng

“ Xung phong, thời cơ đã đến “

Quan Vũ, Trương Phi, Trương Cáp ba người hai mắt đột nhiên trợn lớn sau đó cùng rống lên

“ Xung phong “

Trăm vạn đại quân Luân Hồi nghe đến đó đồng thời buông cung tiễn trong tay ra cầm lấy trường thương treo ở trên lưng ngựa quát theo

“ Giết ! giết ! giết ! “

Trăm vạn binh lính Luân Hồi thành cùng kêu lên trong tay nắm chắc trường thương .

Ngay sau đó Quan Vũ Trương Phi và Trương Cáp ba người dẫm đầu lãnh năm trăm vạn đại quân Luân Hồi hướng tới nhóm binh lính khăn vàng đang bị dọa ngốc đứng đó .

Phía bên khăn vàng đại quân .

Trương Lương ánh mắt như muốn giết chết Bạch Hổ to lớn, vẻ mặt lúc xanh, lúc hồng một hồi lại trắng bệch kia có thể gọi là thay đổi phong phú vô cùng .

Trương Lương rất muốn mở miệng mắng to nhưng mà lại không dám .

Nếu như Thái Bình Khống Thuật còn chưa bị cướp có lẽ hắn còn có dũng khí đó .

Nhưng mà hiện tại thái bình không thuật bị cướp đi rồi bây giờ hắn căn bản chẳng còn cách nào khống chế Bạch Hổ .

Chẳng những không có biện pháp chống đỡ, mà biện pháp để chạy thoát cũng không có làm được .

Tốc độ công kích của Bạch Hổ quá nhanh khoảng cách quá dài trong chớp mắt đã dọn sạch một vạn năm ngàn mét hắn làm sao có thể chạy nhanh hơn Bạch Hổ .

Hơn nữa cứ cho là hắn chay trốn Diệp Thần cũng sẽ đuổi theo hắn, điểm này hắn hiểu rất rõ .

Diệp Thần có thể buông tha bất kì kẻ nào nhưng tuyệt đối sẽ không mặc kệ để mặc hắn chạy trốn .

Vào lúc này đây trong lòng Trương Luong chỉ có một suy nghĩ làm thế nào có thể an toàn rút lui khỏi nơi này .

Vì mải nghĩ biện pháp Trương Lương còn chẳng thèm mở riệng răn dạy những người chơi chạy trốn khỏi trân doanh kia .

Đang lúc Trương Lương còn vặn vẹo suy nghĩ Bạch Hổ đột nhiên chấn động sau đó hóa thành một luồng ánh sáng biến mất .

Diệp Thần cùng với Luân Hồi quân đoàn ngay sau đó hiện ra tại chỗ Bạch Hổ vừa đứng .

Nhìn thấy Diệp Thần cùng với Luân Hồi quân đoàn hiện ra chân than Trương Lương cố gắng ổn định lại trái tim đang đập nhanh kịch liệt hô lên

“ Diệp Thần ! Đem thái bình khống thuật trả lại cho ta, có yêu cầu gì ngươi cứ nói “








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch