Trương Lương đang cưỡi chiến mã phi nhanh liều mạng chạy như điên bỗng nhiên cảm thấy da đầu tê rần .
Gã cảm nhận được xung quanh bỗng nhiên dị thường bèn quay đầu nhìn lại phía sau .
Giây tiếp theo đồng tử của Trương Lương đột nhiên co rút lại .
Chỉ thấy một đạo ánh sáng bạch quang thon dài trong chớp mắt đã đi tới trước người hắn .
Cảm giác nguy hiểm cực độ nháy mắt từ trong lòng Trương Lương dấy lên .Nhưng mà hắn còn chưa phản ứng kịp luồng bạch quang đã trực tiếp xuyên qua đùi phải của hắn sau đó xuyên qua thân ngựa .
“ Khách khách “ tiếng vang truyền ra đùi phải Trương Lương tính cả nửa thân chiến mã nứt toạc ra gã không còn chiến mã chống đỡ ngay lập tức rơi xuống đất .
“ Oanh “ một tiếng vang truyền đến .
Trương Lương rơi vật xuống đất mà bởi vì quán tính liền lăn tới phía trước hơn mười vòng mới dừng lại được .
“ Lộc cộc lộc cộc “
Tiếng chiến mã bay nhanh , Diệp Thần cưỡi trên thiên mã tiểu kim nhìn thảm cảnh của Trương Lương khinh thường bĩu môi .
Đã gặp lão tử rồi còn muốn chạy, nằm mơ !
Nghĩ xong Diệp Thần lạnh lùng cười tay phải cầm Thí Thần thương ngay lập tức chém ra .
“ Xoạt xoạt “ mấy tiếng liên tiếp truyền đến .
Những binh lính khăn vàng cuối cùng che ở phía trước Diệp Thần bị hắn chém không còn một mảnh .
Không còn gì ngăn cản trước mắt tiểu Kim , tốc độ thiên mã lại một lần nữa tăng lên sau đó lao ra khỏi chiến trường hướng về phía Trương Lương mà phóng .
“ Người đâu bảo hộ nhân công tướng quân “ thống lĩnh thân vệ của Trương Lương nhìn thấy cảnh này, sắc mặt tức khắc đại biến ngay đó rút ra trường kiếm ở bên hông lạnh giọng quát lên .
Quân thân vệ của Trương Lương nghe tiếng quá mọi người đều lộ ra biểu cảm liều mạng mình sau đó cùng rống lên
“ Giết giết giết “
Giây tiếp theo thân vệ của Trương Lương đồng thời quay ngựa lại sau đó vẻ liều chết xông về phía Diệp Thần .
Thống lĩnh thân vệ của Trương Lương cũng tại thời điểm này trực tiếp phóng ngựa đến vị trí của Trương Lương không hề tham gia vào hoạt động ngăn cản Diệp Thần .
Mục đích của hắn rất đơn giản chính là muốn dùng quân đoàn thân vệ tranh thủ ít thời gian để cho hắn có thời gian đi giải cứu tướng quân nhà mình.
Hắn chính là muốn cứu Trương Lương sau đó đưa ngài ấy thoát ra khỏi nơi này .
Diệp Thần nhìn thống lĩnh thân vệ đầy trung thành kia khinh thường liếc mắt một cái ngay sau đó tay trái liền bấm tay bắn ra .
Một quả cầu lửa trong chớp mắt xuất hiện sau đó nhanh chóng bay về nhóm thân vệ đang liều mạng xông tới .
Mấy tiếng vang truyền ra .
Chỉ thấy quả cầu nhỏ khi bay ra thì bình thường nhưng gặp giói liền lớn lên trong cái nháy mắt đã biến thành một quả cầu lửa to như cái sân bóng .
Một ngàn quân thân vệ nhìn thấy rừng lửa đồng thời trừng lớn đôi mắt .
Bọn họ dù có như thế nào cũng không nghĩ tới thế nhưng Diệp Thần còn có năng lực tạo ra lửa .
Lúc trước hắn dùng ngọn lửa ngăn cản cả bầu trời mũi tên đã tạo ra tình huống trấn động, bọn họ cũng không có để ý nhiều mà bây giờ đây tận mắt chứng kiến bọn họ còn nhìn thấy một hình ảnh không thể nào mà tin nổi .
Trong khi mà quân khăn vàng còn đang khiếp sợ quả cầu lửa cực lớn liền buông xuống .
“ Oanh “
Quả cầu lửa rơi xuống trúng một ngàn quân thân vệ của Trung Lương sau đó bùng lên thiêu đốt tất cả .
“ a……aa……..”
“ hí …Luật luật ..”
Những âm thành kêu gào thảm thiết .... chiến mã hí lên thê lương liên tiếp vang lên .
Nhưng mà cũng chỉ một thời gian sau thanh âm kêu gào liền biến mất không còn nghe thấy nữa .
Mà ngọn lửa cũng vào lúc này biến mất hoàn toàn .
Lúc trước ngàn quân thân vệ dũng mãnh không sợ chết giờ theo ngọn lửa tắt cả bọn họ cùng với chiến mã cùng nhau hóa thành tro theo gió bay đi .
Diệp Thần nhìn thoáng qua bọn binh lính thân vệ bị ngọn lửa thiêu đốt lông mày không khỏi giương lên .
Sau khi luyện hóa Hỏa Linh Châu khả năng không chế uy lực của hắn về ngọn lửa này tăng lên không ít .
Đáng tiếc là còn bị phong ấn không thể sử dụng hết khả năng khống chế .
Nghĩ tới đây khóe miệng Diệp Thần hơi nhếch lên sau đó liền phóng ngựa tiến về phía Trương Lương .
Bên trong chiến trường quận Chung Sơn .
“ Ầm ầm ầm “
Hàng vạn chiến mã phi nhanh mặt đất rung lên ầm ầm .
Tiếng hò hét vang tận trời, tiếng va chạm của binh khí , tiếng kêu gào thảm thiết, từng âm thanh vang lên báo hiệu trận chiến ở trên chiến trường vẫn không ngừng diễn ra .
Đại quân Luân Hồi thành sớm đã cùng đại quân khăn vàng giao chiến một màn chém giết xảy ra không ngừng .
Nhưng mà một bên có ưu thế tuyệt đối một cách rõ rang, đó là : đại quân Luân Hồi .
Bởi vì đại quân khăn vàng là bộ binh mà đại quân Luân Hồi thành lại là kỵ binh .
Mặc cho bộ binh có điên cuồng như thế nào có dũng mãnh không sợ chết thế nào cũng không thể cản lại được đợt tấn công xung phong của trăm vạn đại quân kỵ binh .
Từng đám phản quân bị binh lính Luân Hồi thành chém giết không còn hơi thở có người trực tiếp bị chiến mã đâm bay , dẫm chết .
Con đường đãm máu chảy dài trên chiến trường, con đường càng đi xa, trên đó có càng nhiều thi thể binh lính quân khăn vàng còn xót lại, có thi thể đứt đoạn không được đầy đủ, tứ chi vặn vẹo, có thi thể chỉ còn nhìn thấy máu thịt lẫn lộn .
Nhưng mà dù có thê thảm cỡ nào cũng không thể khiến binh lính Luân Hồi có một chút mềm lòng .
Ý chí bọn họ kiên định, thẳng tiến không lùi bước, bọn họ muốn giết hết tất cả những ai là quân địch của Diệp Thần, vị chủ công vĩ đại của bọn họ .
Mặc kệ là ai, mặc kệ là nhiều hay ít, chỉ còn còn tồn tại bọn họ đều sẽ đem từng thân thể không lưu tình chém thành ngàn mảnh .
Bên trong đại quân khăn vàng , phó tướng Ngô Hằng và Bùi Nguyên Thiệu phóng ngựa đi tới bên người Đào Thăng .
Ngô Hằng nhìn thoáng qua đại quân khăn vàng đang không ngừng bị giết chết sau đó lại nhìn về phía Đào Thăng nói
“ Tướng quân, trước hết chúng ta rút đi , nếu cứ tiếp tục thế này ai cũng đừng mong sống sót “
“ Rút đi ? chúng ta có thể rút đến nơi nào ? Hai mươi vạn…hai mươi vạn đại quân khăn vàng toàn bộ bị diệt, hơn một ngàn vạn đại quân khăn vàng cũng đều bị giết sạch, nhóm chúng ta còn có thể đi tới nơi nào ? “ Đào Thăng nghe Ngô Hằng nói trên mặc lập tức lộ ra biểu tình tươi cười nhưng đau khổ sau đó vẻ mặt không cam lòng nói .
“ Tướng quân , rừng còn đó không lo không có củi đốt nhưng nếu chúng ta đều chết tại đây thì cái gì cũng không còn nữa, hiện tại bọn binh lính đã uống nước bùa mà Đại Hiền lương lại không ở đây hiện tại sẽ chẳng có cách nào thức tỉnh được bọn họ , bọn họ chỉ biết chiến đấu chiến đấu đến chết thôi “ Bùi Nguyên Thiệu trầm mặc một lát rồi cũng nói thêm vào .
“ Vô dụng, lần này thất bại không kẻ nào có thể nào thoát tội được, kể cả nhân công tướng quân cũng trốn không thoát, ta vừa mới nhìn thấy Phiêu Kỵ đại tướng quân Diệp Thần không chế ngọn lửa hơn nữa công kích nhằm vào nhóm thân vệ.... nhân công tướng quân cũng không thể thoát được …’ Đào Thăng hít vào một hơi thật sâu sau đó thở ra thật chậm lúc sau mới nói lại .
“ Sao có thể “ Ngô Hằng - Bùi Nguyên Thiệu nghe đến đó cả kinh hãi kêu lên .
Ý tứ Đào Thăng rất đơn giản Diệp Thần đuổi bắt Trương Lương thì Trương Lương không có một chút cơ hội nào chạy thoát .
Bởi vì người kia có tọa kỵ là thiên mã, lại còn có thể khống chế thiên hỏa Trương Lương căn bản không có chút hi vọng nào có thể chạy thoát khỏi tay Diệp Thần .
Trương Lương nếu như ở chỗ này bị giết chết thì bọn hắn dù có trốn thoát được cũng sẽ bị Trương Giác truy đuổi sau đó lăng trì xử tử .
Điển này không cần nghi ngờ gì dù ai cầu tình cũng vô dụng, bọn hắn có bao nhiêu công lao như trời biển cũng không thay được .
Tưởng tượng tới việc này Ngô Hằng, Bùi Nguyên Thiệu sắc mặt hai người trở nên khó coi vô cùng .
“ Chúng ta giờ chẳng còn đường nào nữa, trốn không thể trốn, chỉ có thể chiến đấu đến khi chết, nếu không dù cho chúng ta có sống sót cũng là tội nhân của Hoàng Cân, thiên hạ này cũng không có chỗ cho chúng ta dung thân “ Đào Thăng nói tới đây tay phải nắm thật chặt binh khí trong tay, sau đó cất cao giọng rống
“ Giết “
Đào Thăng hét xong hung hang thúc vào bụng ngựa sau đó nghênh diện chiến đấu với đại quân Luân Hồi .
Ngô Hằng, Bùi Nguyên Thiệu hai người liếc mắt nhìn nhau sau đó lộ vẻ mặt dữ tợn quát lên
“ Giết “
Tiếp theo đó hai người cũng thúc chiến mã xông về phía Luân Hồi quân đoàn .