Mặc dù Diệp Thần đã san bằng lãnh địa mà lĩnh chủ nhưng hắn cũng không có bất kỳ một sự áy náy nào cả.
Cho dù trong những lĩnh chủ người chơi đó có người không thật sự có địch ý với Diệp Thần thì hắn cũng sẽ không áy náy.
Bởi vì đây là việc tranh bá thiên hạ tất nhiên thuận ta thì sống chống ta thì chết!
Thời gian trôi qua khi Diệp Thần đưa quân đoàn luân hồi trở lại ngoại thành , Quan Vũ, Trương Phi, Trương Bộ, Quách Gia, Điền Phong liền thở phào nhẹ nhõm sau đó cùng khom người nói:
“Bái kiến chủ công!”
“Rống!”
Trăm vạn đại quân Luân Hồi Thành đều quỳ một gối xuống đất sau đó nói lớn:
“Bái kiến chủ công!”
Trăm vạn người lên tiếng đồng thanh vang vọng trời cao.
Diệp Thần nhìn thoáng qua đại quân Luân Hồi Thành đại quân sau đó nhìn về phía Quan Vũ, Trương Phi, Trương Bộ, Quách Gia, Điền Phong liền cười ha hả nói:
“Truyền lệnh đại quân nhóm lửa nghỉ ngơi ngay tại đây - sáng mai sẽ xuất phát.”
“Dạ! Chủ công!” Quan Vũ, Trương Phi, Trương Bộ nghe thấy vậy vội vàng khom người nói.
Diệp Thần cười ha hả gật đầu rồi cưỡi ngựa bước vào trong thành .
Còn chưa tới cửa thành thì đột nhiên lông mày Diệp Thần nhíu lại sau đó liền giơ tay phải lên ý bảo quân doàn luân hồi dừng lại.
Quân đoàn Luân Hồi thấy thế liền hiểu ngay ý của Diệp Thần, bọn họ vội vàng khống chế man hoang tê ngưu ngừng lại.
Lúc này Diệp Thần nhìn về bãi đất trống phía trước rồi trầm giọng nói: “Sao Nam Hoa lại trở lại nơi đây?”
Diệp Thần vừa nói xong, Nam Hoa lão tiên lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Hồ.”
Các binh lính quân doàn luân hồi đột nhiên nhìn thấy Nam Hoa lão tiên xuất hiện liền cầm lấy trường thương động tác nhất loạt nhắm về phía y.
“Bần đạo có chuyện muốn nhờ.” Nam Hoa nhìn thoáng qua quân đoàn luân hồi đang tràn đầy sát khí sau đó nhìn về phía Diệp Thần khom người nói.
Diệp Thần nghe thấy vậy liền sửng sốt sau đó mở miệng hỏi: “Là vì chuyện gì?”
“Bần đạo muốn trở thành bá tánh Luân Hồi Thành chẳng qua khoongg muốn chạm vào thế tục, vậy xin Phiêu Kỵ Đại tướng quân chấp thuận bần đạo cả đời tự do không cần tham dự việc thế tục.” Nam Hoa thấy vậy liền mỉm cười rồi tiếp tục khom người nói.
Diệp Thần nghe thấy thế không khỏi ngạc nhiên.
Nam Hoa lão tiên chạy đến đây nhưng không phải vì Tả Từ, Vu Cát mà là vì gia nhập Luân Hồi Thành trở thành bá tánh Luân Hồi Thành.
Đây là chuyện Diệp Thần chưa bao giờ nghĩ tới.
Nam Hoa, Vu Cát và Tả Từ đều là những người mạnh nhất khu Tam Quốc này căn bản không thể bị người chơi thu phục hơn nữa hệ thống cũng không cho phép bọn họ bị người chơi thu phục.
Bởi vì Nam Hoa, Vu Cát và Tả Từ ba người bọn họ đều siêu thoát phàm tục hơn nữa cũng không bị phong ấn ảnh hưởng.
Nếu người chơi thu phục bọn họ vì lí do gì cũng sẽ vô địch cho nên hệ thống không cho phép người chơi thu phục ba người bọn họ với bất kỳ lí do gì.
Đương nhiên nếu tự người chơi mạnh như Diệp Thần thì hệ thống chỉ biết phong ấn sức mạnh của hắn mà không có cách can thiệp nào khác.
Điều này Diệp Thần cũng sớm đã biết đến.
Cho nên dù có cơ hội hắn chưa từng nghĩ sẽ thu phục Nam Hoa.
Nhưng bây giờ Nam Hoa lại chạy đến đây để xin Diệp Thần cho lão trở thành bá tánh Luân Hồi thành.
Đương nhiên việc nhận chủ với việc thu phục cũng không khác nhau quá nhiều.
Chỉ cần Nam Hoa trở thành bá tánh Luân Hồi Thành thì trăm phần trăm sẽ đem đến những điều tốt cho nơi này.
Ví dụ như chữa bệnh cho bá tánh, luyện chế đạn dược, mở mang trí tuệ cho trẻ em Luân Hồi Thành....
Nghĩ đến đây lông mày Diệp Thần không khỏi giương lên sau đó mở miệng nói:
“Được! Ta đồng ý, từ hôm nay Nam Hoa sẽ là bá tánh Luân Hồi Thành, sẽ không cần tham dự việc thế tục có thể một lòng tu đạo.“
Diệp Thần vừa nói xong thì âm thanh hệ thống nhắc nhở liền vang lên.
“Chúc mừng người chơi Diệp Thần, nhân vật lịch sử đặc thù - Nam Hoa lão tiên đã gia nhập và trở thành bá tánh Luân Hồi Thành.”
“Đa tạ Phiêu Kỵ Đại tướng quân!” Nam Hoa lão tiên nghe đến đó liền cười rồi khom người nói.
Nam Hoa lão tiên nói xong liền lấy lệnh bài ở trong lòng ra rồi giơ hai tay lên cao và hướng về phía Diệp Thần nói:
“Đây là vật hiến cho Phiêu Kỵ Đại tướng quân xin người nhận lấy.”
Diệp Thần nhìn thấy Nam Hoa trong nháy mắt đã lấy ra lệnh bài thì không khỏi ngẩn người liền lớn tiếng cười nói:
“Vật đó cũng thuộc sở hữu của ta.”
Diệp Thần nói xong tay phải đưa ra nhận lệnh bài trong tay Nam Hoa.
Đúng lúc này âm thanh hệ thống nhắc nhở lại vang lên.
“Chúc mừng người chơi Diệp Thần đạt được lệnh mở rộng đặc chủng quân đoàn (thiên cấp)X1.
Âm thanh hệ thống nhắc nhở vừa kết thúc khóe miệng Diệp Thần nhếch lên.
Quả nhiên là cái này......
Nghĩ đến đây Diệp Thần lập tức vui vẻ.
Diệp Thần không giết Nam Hoa là vì đây không phải là bản tính của hắn hơn nữa nếu giết Nam Hoa sẽ không ra gì cả.
Bởi vì Nam Hoa lão tiên không có địch ý với Diệp Thần cũng không tính kế với hắn.
Nói một cách đơn giản Nam Hoa lão tiên giống như hữu phương cũng không phải “Hồng danh quái vật” thì giết cũng vô dụng.
Nghĩ đến đây Diệp Thần liền thở dài sau đó nói với Nam Hoa:
“Đa tạ vật ấy rất hữu dụng với ta!”
Nam Hoa lão tiên nghe thấy vậy thì cười ha hả rồi cung kính nói:
“Bần đạo xin Phiêu kỵ Đại tướng quân ghi nhớ một chuyện, tuyệt đối không sử dụng Chiêu Hiền Lệnh với bần đạo, tuy tỷ lệ thành công rất cao nhưng là Chiêu Hiền Lệnh một khi thành công thì người chắc chắn sẽ phải nhận đại thiên kiếp là ng......”
Nam Hoa lão tiên mới nói được điều này thì một tiếng sấm dậy thiên địa đột nhiên vang lên.
“Oanh!”
Giây tiếp theo, một tia sét cùng với chớp xuất hiện mà lại hướng về phía Nam Hoa lão tiên.
Nam Hoa lão tiên nhìn thấy thế sắc mặt lập tức thay đổi liền vội vàng nói với Diệp Thần:
“ Phiêu kỵ Đại tướng quân hãy mau rời đi!”
Rất rõ ràng là Nam Hoa lão tiên biết được uy lực của tia sét nên hắn lo lắng Diệp Thần sẽ bị liên lụy.
Diệp Thần thấy vậy hai mắt liền nhíu lại sau đó thả người bay về giữa không trung, đồng thời vung tay lên Thần Tiêu Ngự Lôi Quyết nháy mắt phát động.
Trong khoảnh khắc tia sét đã thay đổi phương hướng và hướng về phía Diệp Thần.
“... Chủ công!” Quân đoàn Luân Hồi cùng Quách Gia, Điền Phong, Quan Vũ, Trương Phi, Trương Cáp và trăm vạn đại quân Luân Hồi Thành cùng thay đổi sắc mặt sau đó kinh thanh hô.
Đúng lúc này, tia sét buông xuống “Oanh” một tiếng oanh trúng vào tay trái Diệp Thần.
“Tích lách cách” âm thanh điện lưu trên người Diệp Thần nháy mắt vang lên.
Chỉ thấy tia sét nháy mắt đã hóa thành vô số tia rất nhỏ rồi không ngừng lưu đọng ở bên ngoài cơ thể Diệp Thần và vô cùng hung tàn tấn công vào thân thể hắn.
Thủ hạ Diệp Thần thấy vậy sắc mặt có một sự biến đổi lớn.
Ở nơi xa vô số nhóm chơi thấy như vậy liền thảo luận xôn xao.
“Ngọa tào! Diệp......... Diệp Thần lão đại bị sét đánh......”
“Này...... Có chuyện gì vậy......
“Diệp Thần lão đại...... Lần này xong rồi......”
...”
“Sao...... Tại sao lại như vậy......” Các thành viên Mỹ Nhân Minh không tin nói.
Trong khi các người chơi thảo luận thì Diệp Thần bị những tia chớp bao trùm đột nhiên mở hai mắt sau đó mở miệng quát:
“Trở về cho lão tử!”
Diệp Thần vừa nói xong một lực lượng mạc danh trong giây lát xuất hiện trong cơ thể hắn.
Giây tiếp theo vô số tia sét nhỏ ẩn trong cơ thể hắn đều biến mất không thấy.
Được một lúc thì biến mất Diệp Thần cũng rơi xuống mặt đất
“Oa” một tiếng truyền đến.
Diệp Thần rơi xuống.
“Quật”
Quân đoàn Luân Hồi đều đỏ hết hai mắt, lúc này bọn họ giơ binh khí trong tay lên và nhắm ngay vào Nam Hoa lão tiên này để chuẩn bị giết hắn.
Quân đoàn Luân Hồi thấy Diệp Thần đột nhiên bị sét đánh đều là vì Nam Hoa lão tiên nếu không thì chủ công đã không gặp nguy hiểm như vậy.