Các nữ nhân nghe thế đồng thời gật đầu sau đó đồng thanh trả lời
“ Vâng, phu quân “
Diệp Thần hơi hơi mỉm cười người vừa động một cái thân hình liền biến mất bên trong đại sảnh của phủ thành chủ .
Diệp Thần vừa rời đi, Triệu Vũ trực tiếp nhìn về phía tiểu hổ giờ có tên là Diệp Lâm kia buồn cười nói
“ Lâm Lâm, ngươi lại đi khi dễ một tiểu hắc miêu mà nàng lại còn là nữ ?”
Triệu Vũ từ cuộc đối thoại của Diệp Thần với Diệp Lâm cũng hiểu được đại khái vài thứ bằng không sẽ không dò hỏi như vậy .
Không chỉ Triệu Vũ mà cả Điêu Thuyền, Thái Diễm đang ngồi trên ghế , Hoàng Nguyệt Anh cùng với năm vị tỷ muội đồng loạt mỉm cưởi .
“ Tỷ tỷ, cầu xin ngươi , đừng hỏi nữa a, lúc đó nhân gia, nhân gia với chuyện tiểu miêu…” Diệp Lâm đang ngẩng đầu hổ thật lớn nghe hỏi lập tức cụp đầu nhỏ xuống vẻ mặt muôn vàn hối hận nói .
Triệu Vũ nghe thế không khỏi mỉm cười đưa tay sờ đầu nhỏ của Diệp Lâm nói tiếp
“ Chuyện cũ cũng đã qua rồi, không cần phải nghĩ nhiều…”
Triệu Vũ nói tới đây sắc mặt bỗng ngưng lại một chút mới nói tiếp
“ Lâm Lâm ngươi phải nhớ kĩ, trách nhiệm của ngươi rất trọng đại, hiện tại nếu ngươi hóa hình thành người không thể như trước cứ qua lại ham chơi tham ăn như vậy, thế giới của phu quân nhìn giống như rất bình tĩnh nhưng không khí này luôn khiến cho ta có một loại cảm giác áp lực vô hình ....tựa hồ như ngày càng nguy hiểm …”
Diệp Lâm nghe đến đó gật đầu biểu tình vô cùng nghiêm túc nói lại
“ Tỷ tỷ yên tâm , Lâm Lâm nhất định sẽ cẩn thận bảo vệ ca ca, ai dám tới gần Luân Hồi thành Lâm Lâm nhất định làm thịt hắn “
Diệp Lâm nói tới đây toàn bộ sát ý bỗng biểu lộ ra toàn thân .
“ Cực khổ cho ngươi…” Triệu Vũ nghe đến đó vẻ mặt tràn đầy thương mến vuốt đầu nhỏ của nha đầu sau đó lại nói tiếp .
Diệp Lâm nghe đến đó không một chút do dự mà lắc đầu .
“ Lâm Lam không khổ, có thể bảo vệ ca ca cùng tỷ tỷ Lâm Lâm mới thật sự vui vẻ “
Cùng trong thời điểm Triệu Vũ cùng với Diệp Lâm nói chuyện thì Diệp Thần đã đi khỏi phủ thành chủ tiến sát tới hồ nhỏ bên cạnh .
Nhìn thấy hồ nhỏ không ngừng có lớp sóng cuộn vẻ mặt Diệp Thân liền lộ sự vui vẻ sau đó hướng về mặt nước ném ra một luồng kình khí .
Ngay giây tiếp theo liền xuất hiện một con cá mang theo những chiếc vảy tử kim sắc đột nhiên lộ cả người ra khỏi mặt nước sau đó bay về phía Diệp Thần .
Trong qua trình này tiểu kim sắc không ngừng vặn vẹo thân thể muốn tránh thoát .
Nhưng mà vô dụng nó có muốn tránh như thế nào cũng không thể thoát khỏi khống chế của Diệp Thần .
Đang trong lúc tiểu ngư hoảng sợ vô cùng Diệp Thần vung tay một cái tiểu ngư đã nằm gọn trong tay Diệp Thần .
Sau khi tiểu ngư bị Diệp Thần bắt được vội vàng há mồm kêu lên .
Tuy rằng nó không phải là người nhưng tiếng nó kêu vẫn có thanh âm, hơn nữa bên trong thanh âm tràn đầy thành ý cầu xin buông tha .
Diệp Thần nhìn con cá trong tay từ khi nó bị bắt lấy liền từ bỏ chống cự, trong mắt nó toàn là ánh kim sắc mong xin buông tha lông mày Diệp Thần khẽ nhếch sau đó liền nói
“ Tiểu gia hỏa, ngươi tự mình chạy tới địa bàn của ta xây hang ổ, lá gan của ngươi cũng thật lớn a “
Cá nhỏ màu tử kim sắc này đúng thật là Tầm Bảo Ngư nó là linh thú đương nhiên nghe hiểu ý của Diệp Thần, nếu không hắn sao có thể mở miệng nói chuyện với nó .
Diệp Thần vừa mới nói xong thân cá nhỏ không tự chủ được mà run lên sau đó vội vàng há mồm lại một lần nữa phát ra một loạt thanh âm mang vẻ cầu xin và làm nũng cùng lúc đó đuôi cá hướng xuống dưới đáy hồ đung đưa .
Nó đây là muốn nói cho Diệp Thần biết trong hồ có chứa đồ vật ý muốn dùng đồ vật trong hồ đổi lấy sự an toàn .
Nhìn nỗ lực muốn xin tha giữ mạng sống của Tầm Bảo Ngư, Diệp Thần mới buồn cười sau đó lại nói tiếp
“ Tiểu gia hỏa, nơi này là Luân Hồi thành tụ linh trận là đại cấp, hơn nữa không chỉ là một trận chưa kể trong hồ còn có linh tuyền cũng là linh tuyền cao cấp nhất, cái này chắc ngươi cũng biết, ngươi nói xem địa phương tốt như vậy, ngươi từ bỏ được sao ?”
Diệp thần vừa dứt lời Tầm Bảo Ngư liền yên tĩnh lại qua một hồi lâu mới tiếp tục nhìn về phía Diêp Thần lại một lần nữa phát ra một loạt thanh âm .
Lúc này thanh âm của Tầm Bảo Ngư vẫn giống như trước nhưng âm điệu hoàn toàn thay đổi .
Chính xác mà nói thanh âm lần này của Tầm Bảo Ngư tràn đầy phẫn nộ hơn nữa còn có ý thà chết không bỏ .
Chắc chắn Tầm Bảo Ngư đã nhận ra ý tứ của Diệp Thần muốn nó nhận Diệp Thần làm chủ .
Hắn nhìn thoáng qua biểu tình thà chết không bỏ của con cá nhỏ, lông mày không khỏi giương lên sau đó lại nói tiếp
“ Tiểu gia hỏa, ngươi thật sự không sợ chết ?”
Tầm Bảo Ngư nghe thế thân thể không tự chủ được mà run lên mấy lần sau đó trợn ngược mắt cá lên không thèm nhìn Diệp Thần, dù nhìn thế nào cũng là vẻ kiên quyết không chấp nhận .
Diệp Thần nhìn thấy thế tức khắc bật cười sau đó bấm tay bắn ra
“ tách “ một tiếng, một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện giữa không trung sau đó từ từ tiến đến .
Tầm Bảo Ngư từ sau khi nhìn thấy ngọn lửa xuất hiện thân cá bỗng cứng đờ .
Hóa ra nó sợ lửa... hơn nữa còn là rất sợ .
Diệp Thần nhìn thấy vậy lông mày khẽ nhếch lên lại một lần nữa nói
“ Nơi này là địa bàn của ta, cái linh tuyền cùng với hồ nhỏ này cũng là của ta, ngươi thật sự không nghĩ tới sau này ở lại chỗ này tu luyện, sinh hoạt, sau đó trở thành người đứng đầu tộc cá sao ?”
Tầm Bảo Ngư nghe nói thì ngẩn ngơ một hồi sau đó bỗng trầm mặc xuống .
Diệp Thần lúc này không có tiếp tục nói mà để cho nó có thời gian suy nghĩ .
Bởi vì hắn muốn thu phục Tầm Bảo Ngư, hơn nữa còn phải là Tầm Bảo Ngư chủ động nhận chủ .
Chỉ có như vậy linh trí của nó mới không bị ảnh hưởng, năng lực không bị thut lùi .
Nếu không một khi Diệp Thần cưỡng chế Tầm Bảo Ngư nhận chủ tất nhiên linh trí Tầm Bảo Ngư bị giảm, năng lực cũng theo đó mà hoàn toàn biến mất .
Đây không phải là kết quả hắn muốn nhìn thấy
Chủng tộc tầm Bảo Ngư rất thưa thớt, rất khó có thể gặp được, mà hiện tại có một con lại tự động tìm tới chỗ Diệp Thần làm sao hắn nỡ mà có thể phế đi năng lực thật sự của Tầm Bảo Ngư .
Nói đơn giản một chút nếu như Diệp Thần ùng biện pháp cưỡng chế linh thú nhận chủ thì không chỉ tầm bảo ngư mà tất cả các linh thú khác đều sẽ trở thành nhược trí .
Mà đây cũng là đặc tính của các linh thú nếu cưỡng chế linh thú nhận chủ năng lực của linh thú ngay lập tức biến mất .
Muốn thu phục linh thú hoàn mĩ nhất đơn giản trực tiếp chính là lúc linh thú mới sinh ra chưa khai mở linh thức.
Một khi đã qua giai đoạn kia linh thú sẽ phản cảm với chuyện nhận chủ hơn nữa theo thời gian trôi qua càng ngày càng chán ghét một khi tới giai đoạn trưởng thành một trăm phần trăm linh thú sẽ không nhận chủ .
Mà Tầm Bảo Ngư lúc này đã qua giai đoạn kia cho nên Diệp Thần chỉ có thể dùng biện pháp vừa dụ dỗ vừa đe dọa khiến cho cá nhỏ chịu nhận hắn .
Thời gian chầm chậm qua đi Tầm Bảo Ngư đột ngột mở miệng sau đó phát ra thanh âm lí nhí .
Thanh âm lúc này đây cùng với thanh âm lúc trước không giống nhau, nói dễ hiểu hơn thanh âm lúc này toàn là ý thuần phục .
Diệp Thần nghe được ý muốn thuần phục của nó thì hai mắt đột nhiên trợn lớn sau đó liền ngửa mặt lên trời cuồng tiếu .