Giây tiếp theo năm mươi vạn kỵ binh Luân Hồi Thành xung phong theo Quan Vũ, Trương Phi, Trương Bộ, Ngụy Nghĩa, Cao Phát.
“Ầm ầm ầm”
Vạn mã lao nhanh, đại địa chấn động.
Khí thế cuồng dã, bá đạo không thể đỡ nổi nháy mắt dâng lên cùng với sát ý mãnh liệt đến cực điểm ngay lập tức nhằm về phía đại quân khăn vàng.
“Minh, minh, minh”
Cùng lúc đó chiêu cát bay đá chạy của quân sư Điền Phong bắt đầu phát uy, cuồng phong cuốn đầy trời cát đá hướng về phía đại quân khăn vàng.
“bịch bịch”
Âm thanh của cát đá va chạm vào thân thể nháy mắt vang lên.
Các binh lính đại quân khăn vàng bị gió thổi cát đá đập vào khiến tầm mắt trở nên mơ hồ.
Nhưng bọn họ không hề có ý tránh né mà lại cầm chặt binh khí, vô cùng điên cuồng nghênh hướng đại quân kỵ binh Luân Hồi Thành.
Bởi vì bọn họ đã uống nước bùa nên hoàn toàn không có tư duy của người bình thường.
Nếu là người bình thường vào lúc này chắc chắn sẽ đứng tại chỗ phòng ngự thậm chí xoay người trốn đi.
Nhưng mấy trăm vạn binh lính đại quân khăn vàng này rõ ràng đã phát điên trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm là “Vì đại hiền lương sư phải giết đại quân kỵ binh trước mắt.”
Quan Vũ, Trương Phi, Trương Bộ, Ngụy Nghĩa, Cao Phát năm người dẫn đầu vọt tới phía trước đại quân Hoàng Sơn, binh khí bẩm sinh chân khí quán chú hung hăng chém ra.
“Ong, ong, ong......”
Âm thanh năm đạo khí phá không nháy mắt vang lên.
Giây tiếp theo âm thanh từng phiến thân thể bị cắt theo sát vang lên.
“Phốc vị, vèo, vèo.”
Chỉ thấy mấy trăm binh lính khăn vàng nháy mắt bị các tướng lĩnh của Luân Hồi Thành phân thành hai đoạn, máu tươi, nội tạng trong khoảnh khắc phun ra.
“Giết!”
Quan Vũ, Trương Phi, Trương Bộ, Cao Phát, Ngụy Nghĩa nhìn thấy vậy hai mắt đồng thời trợn lên sau đó liền lớn tiếng hò hét
Năm người kêu xong liền không ngừng xung phong nháy mắt đã giết đại quân khăn vàng.
Bọn họ đều là danh tướng lịch sử trong đó Quan Vũ, Trương Phi còn là danh tướng siêu nhất lưu nên trong đại quân khăn vàng căn bản không ai có thể ngăn cản được họ.
“Ầm ầm ầm”
Năm mươi vạn đại quân kỵ binh Luân Hồi Thành đuổi theo, trường thương trong tay không lưu tình đâm ra.
“Vèo, vèo, phốc vị”
Các binh lính đại quân khăn vàng không ngừng bị đâm chết tại chiến trường rồi sau đó nhanh chóng bị chiến mã đâm bay.
Năm mươi vạn kỵ binh Luân Hồi Thành cũng không ngừng dừng lại mà tiếp tục xung phong.
Phản quân không ngừng bị giết chết, đâm bay rồi sau đó bị chiến mã tiễn đạp sẽ nhanh chóng trở thành một bãi bùn lầy.
Đại quân khăn vàng, doanh trại chủ soái.
Phó tướng nhìn thoáng qua đại quân không ngừng bị đâm bay cùng giết chết thì không tự chủ được mà rùng mình mội cái rồi sau đó vội vàng nhìn về phía đại tướng khăn vàng, mở miệng nói:
“Tướng quân, nếu không đi sẽ không kịp nữa!”
Đại tướng phản quân thấy vậy khuôn mặt từ vẻ dữ tợn lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Hắn đã nghĩ tới tình huống mấy trăm vạn đại quân khăn vàng không ngăn được đại quân kỵ binh Luân Hồi Thành nhưng hắn căn bản không nghĩ rằng việc câu giờ thôi mà chúng cũng không làm được.
Mấy trăm vạn đại quân khăn vàng dù đã uống nước bùa nhưng mà ở trước mặt năm mươi vạn đại quân kỵ binh Luân Hồi Thành lại giống như gà vườn chó xóm không chịu được một kích.
Kết quả này hắn không đoán trước được, chính xác mà nói đây là kết quả hắn không muốn nhìn thấy.
Hô”
Đại tướng khăn vàng thở dài sau đó vội ổn định lại nỗi sợ trong lòng liền nhìn về phía phó tướng lạnh hạ lệnh.
Phó tướng khăn vàng nghe thấy vậy vội vàng hướng về quân thân vệ, mở miệng quát: “Triệt!”
Giây tiếp theo đại tướng khăn vàng không hề lưu luyến phóng ngựa bay nhanh rời khỏi chiến trường.
Phía sau hắn là phó tướng khăn vàng và mấy trăm binh lính thân vệ.
“Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm”
Vạn mã lao nhanh, đại địa nổ vang.
Đại quân kỵ binh luân hồi bắt đầu xung phong tốc độ càng lúc càng nhanh, khí thế càng ngày càng dũng mãnh.
Binh lính khăn vàng không ngừng bị giết chết, đâm bay, rất nhanh chóng đại quân khăn vàng đã bị cắt thành hai nửa.
Đại quân đi qua khắp nơi đều là thi thể, máu chảy thành sông.
Năm người Quan Vũ, Trương Phi, Trương Bộ, Ngụy Nghĩa, Cao Phát đồng thời nhìn về phía đoàn người từ trong doanh trại đang liều mạng thoát khỏi chiến trường.
Giây tiếp theo năm tướng lĩnh đồng thời chỉ về hướng đoàn người khăn vàng đang chạy trốn rồi bạo thanh quát:
“Cưỡi ngựa bắn cung!”
Đại quân kỵ binh Luân Hồi Thành đang bay nhanh nghe thấy vậy liền không chút do dự buông trường thương trong tay ra rồi lập tức giương cung tiễn, dùng sức lôi kéo và bắn ra.
“Vút vút vút”
Năm mươi vạn mũi tên nháy mắt rời cung.
“Uy uy uy......”
Tiếng xé gió đầy trời trong khoảnh khắc vang lên.
Giây tiếp theo năm mươi vạn mũi tên cấp tốc bay lên không rồi sau đó vọt tới đoàn người khăn vàng đang chạy trốn.
“Lộc cộc, lộc cộc”
Đại tướng khăn vàng đang bay nhanh bên trong nghe thấy phía sau tiếng xé gió vô cùng dày đặc thì sắc mặt lập tức trắng bệch liền vội vàng quay đầu nhìn lại.
Giây tiếp theo hai mắt hắn đột nhiên trợn to rồi sau đó vội vàng quát quân thân vệ:
“Nhanh lên lại đây chắn mũi tên cho ta!”
Hắn không muốn chết, hắn muốn sống tiếp, bằng không hắn cũng sẽ không lấy tính mạng của mấy trăm vạn sĩ binh Hoàng Trung để đổi lấy cơ hội chạy trốn.
Cho nên chủ tướng lúc này chỉ muốn thân vệ tới chắn mũi tên cho hắn, chỉ cần không bị bắn chết thì vẫn có cơ hội trốn thoát.
Quân thân vệ đại tướng khăn vàng nghe thấy vậy, sắc mặt vốn đã trắng bệch giờ càng thêm tái nhợt.
Bọn họ cũng thấy được mũi tên đầy trời đang cấp tốc phóng tới, trong nháy mắt bọn họ đã cảm nhận được tử vong buông xuống.
Bọn họ biết là thân vệ thì nhiệm vụ chính là bảo vệ đại tướng khăn vàng, ai ngờ bọn họ vừa mới chuẩn bị hành động đại tướng Hoàng Trung liền nói thẳng ra mệnh lệnh chắn mũi tên nên trong lòng bọn họ không được thoải mái.
“Nhanh lên lại đây!” Vẻ mặt phó tướng khăn vàng cũng đầy vẻ hoảng sợ nhìn thoáng qua năm mươi vạn mũi tên đang bay tới rồi vội vàng quát nhóm quân thân vệ.
Hắn cũng hoảng sợ giống như đại tướng khăn vàng, hắn cũng không muốn chết nên cũng muốn dùng thân thể quân thân vệ để làm tấm chắn ngăn cản mũi tên che trời.
Nhóm quân thân vệ quân nhìn nhau rồi nghiến răng nghiến lợi vọt lên.
Đại tướng và phó tướng khăn vàng thấy vậy thì vui vẻ rồi vội vàng xuống ngựa đưa lưng nhằm về phía quân thân vệ.
Chỉ thấy quân thân vệ đại tướng khăn vàng mỗi người không chút do dự giơ trường, thương trong tay lên đâm xuyên vào đại tướng và phó tướng.
“Các ngươi...... Các ngươi......” Đại tướng khăn vàng cúi đầu nhìn mấy chục cây trường, thương cắm xuyên thân thể rồi nhìn về phía quân thân vệ, vẻ mặt không tin hô.